Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Mệt!
Một mình trên con đường vắng.Tâm trạng mình lúc này thật hỗn độn.
Khẽ cười....
Hình như cứ lúc nào đầu óc m nó ẩm ương tí xíu là m lại tới đây,cái quán nhỏ quen thuộc.
Cái quán này chẳng có gì đặc sắc : món ăn tầm tầm,khách thì đủ hạng người,đông và ồn ào.Được cái mình với chủ quán là bạn.Chị ấy có cái gì đó mộc mạc dễ mến.Gọi là chị thì ko đúng lắm,con gái chị ấy thua mình có một tuổi.Cơ mà mình vẫn thích gọi là chị,chẳng sửa được.Tại chị ấy dễ mến quá à.
Mình cũng được coi là khách quen của quán.Bà chủ thật tinh ý khi nhận ra con bé luôn ngồi ở một chỗ cố định,tới đỗi khi m vừa đặt chân vào là bàn đã được dọn sạch sẽ.
Mỗi lần ăn gì đó trong cái quán nhỏ này,mình đều cảm thấy cuộc sống cua mình thật quá đỗi may mắn.Những rắc rối mình gặp phải,đối với mình có thể to đùng như con cọp.Nằm đó và khiến m mệt mỏi ,sợ hãi.Nhưng so với chị,thực sự nó chẳng thấm vào đâu cả.Có một lần chị vừa lau vội nước mắt vừa nói với mình:
-Khổ lắm em à,mình thương con mình mới nói.Nó có nghe đâu,mà làm sao coi như không có được.Chẳng bỏ mặc được .Nói nó mấy câu mà....nó bỏ đi mất.
Tôi ngồi lặng thinh.Tối đó tôi đi bộ về mà lòng nặng trĩu,tôi nghĩ tới bố mẹ của mình.Tại sao ông trời lại hay trêu người như vậy nhỉ?Có những người có người thân ở bên,được hưởng sự quan tâm và chăm sóc ấy mà lại xem như rắc rối -gàn dở.Còn tôi...đôi khi cũng chỉ có cái mong ước đơn giản là được nghe ai đó mắng mỏ hay nấu cho ai đó bát canh.Ăn với ai đó bữa cơm như bao người bình thường khác.Mong ước đơn giản đó đối với tôi...sao cũng...quá đỗi xa xỉ.
Chị ấy hài hước lắm.Lúc nào cũng động viên tôi cố gắng học hành.Đừng có iu đương nhăng nhít gì.Nói chung hình như đàn ông trong mắt chị ấy ko cóa mấy ng tử tế thì pải @__@
Mấy bận m  buồn vì chậm tiến bộ,chân tay vụng về làm cô bực mình.Chị ấy đều động viên mình :
Kệ đi em à,m đang học nghề mà,ngày xưa chị chặt con gà cũng có phải chặt đc một phát ngay đâu,cũng nát bươm ấy chứ.Rồi sau cũng quen thôi à,mấy chục năm rồi,chẳng quen cũng thành quen. :)))
-Chị trông mày cũng ngu ngu thật.
=.=.Chị thật là,chị ko nói thì em cung  biết là em ngu mà.
-Nhưng mà kệ đi,ngu có cái lợi của ngu,thông minh có cái thiệt của thông minh.Chẳng biết đâu được.Cứ biết m ngu mà cố gắng là đc rồi.
Con bé nhà chị thua m một tuổi,cơ mà đã có con gái 2 tuổi rồi.Trong khi m...vẫn còn đang đi học,lâu lâu nữa mới ra trương,mà chắc là  lâu lâu nữa mới có gia đình.Trời nghĩ mà cũng thấy...bùn.
-Cố mà học lấy cái nghề em à.
Có  lần chị thấy mình nhìn cái Tũn mà nói vậy.Hình như chị đang đọc được những suy nghĩ trong đầu mình.Ánh mắt chị nhìn mình khiến m không khỏi bối rối.Cười trừ có lẽ cách duy nhất m nghĩ ra được.
-Mày trông cũng ko đến nỗi,trộm vía cũng sáng sủa ,tươi tỉnh.Lại là đứa tử tế thì lựa đứa tử tế mà lấy.Đừng có suy nghĩ vẩn vơ.Học ko lo học,chỉ lo nghĩ ba cái chuyện lăng nhăng.
-chị cứ nói thế chứ em làm gì mà tốt thế.
-Chị ăn muối còn nhiều hơn cô ăn gạo đấy.Kể mà chị có thằng con trai thì...Nhưng mà thôi,mày làm dâu gì mấy nhà như này cho nó khổ ra.
-Haiz.. lại bắt đầu rồi đấy.
Làm dâu nhà chị thì có gì không tốt đâu.Mẹ chồng tâm lí quá đi ấy chứ.Lao động chân tay có gì mà xấu.Đều là làm ăn lương thiện.Con người  sống với nhau bởi cái tình là chính chứ đâu phải bởi cái tài.Chị thấy cái tốt trong mình,mình lại thấy cái tốt trong chị.Mộc mạc chân thành.Có sao nói vậy.thương con mắng nó mấy câu đấy,mà xong rồi lại quên ngay đấy,có cha mẹ nào mà giận con cái bao giờ đâu?
Em làm gì mà tốt như chị nói.Vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.Moi móc ra có mà tỉ lỗi.
==========================================================
Hôm nay nhìn nhóc vung vằng với cô,vừa buồn cười vừa ngộ.Buồn cười vì ...ngày xưa m cũng thế.Cung xấu tính y vậy.:))).Nhớ mẹ quá đi.Hình như đứa nào  bị chiều quá cũng đều hư như nhau.:)
Mỗi ngày mình đều cố gắng nhiều hơn bởi vì mình hiểu rằng: mình chưa tốt.

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

Hôm nay là thứ 6,như thường lệ,tối qua tôi ngủ  rất muộn, vì mải xem chương trình mình thích : master chef.Với tôi đó là một đam mê.Tôi cảm thấy tâm hồn mình cân bằng hơn,thảnh thơi hơn khi tôi nấu ăn.So, tất nhiên,sáng nay tôi dậy rất muộn,9h gì đó tôi mới mở mắt.Nhưng lại tặc lưỡi: sớm mà:))),Vậy là ngủ tiếp.Tầm hơn 10h tui mới chịu lóc cóc bò dậy  vì cái máy khoan nhà bên hình như nó hem thích tôi ngủ tiếp thì phải.
Tôi đã lười biếng đi nhiều kể tử niên học này.Tôi ko còn lao đi như một cỗ xe lửa vun vút trên đường ray mà chạm dừng ko biết ở nơi đâu.Thay vào đó tôi đã chuyển sang một phương tiện khác,đó là đi bộ.Vâng tôi đi rất chậm trên con đường học hành của mình.Vừa đi vừa nhìn ngắm những bông hoa xinh đẹp,và ko quên chào hỏi những ng mà tôi gặp,dù họ là ai.
==============================================================
Tôi lại lan man dài dòng quá mức cần thiết ùi.Thực ra cái bức xuc làm tôi viết ra mấy dòng loằng ngoằng này bắt nguồn từ một bài báo trên face.Vẫn là những mẩu chuyện xưa cũ của ngành,vẫn là những cmt đầy bức xúc và hình như ko có tính tiếp thu của nvyt,cũng phải,khi mà họ đã chai sạn.
Tôi ko phải là một ng có đủ tư cách để phán xét sự việc là đúng hay sai.Số ca lsang tôi khám chưa bằng số ca thực tập của các nvyt .Nhưng tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình,suy nghĩ của một thực tập sinh.
Điều đầu tiên tôi nhận thấy là việc hành hung bác sĩ thường xảy ra với các bác sĩ trẻ?Tại sao?Tôi ko rõ lắm.Thứ nữa là khoảng hơn một năm trở lại đây thì ko thấy có ở HP.Có lẽ vì ng dân HP họ rất hiền lành ?
Khi tôi vào trường,môn học thầy kiên trì giữ lại nhất chính là: chạy bền và chạy cự li ngắn.Đứa nào hem qua được thì còn mệt dài dài.Tôi cũng hem hiểu tại sao thầy lại kiên trì rèn tụi nóa như vậy?
Thứ nữa là môn tâm lí học trong trường y thực sự chưa được đặt đúng vị trí của nó.Đáng lẽ ra các sv y đều phải học môn này với khoảng thời gian tối thiểu 6 tháng mới đúng.Bác sĩ mà ko có kiến thức về tâm lý học thì thật là nguy hiểm cho tính mạng của chính bác sĩ ấy.
Điều cay đắng nhất là ng dạy tôi môn này nhiều nhất,ko phải là giảng viên môn này mà là : các thầy bên ngoại,( các thầy thường phải trực cấp cứu mà ==),mấy cô bán hàng,mấy bác sửa xe,và tất nhiên một ng ko thể thiếu đc đó là : mẹ tôi.
Khi chúng tôi đi trực: các thầy đã kể vài chuyện tiếu lâm cho tụi học sinh nghe hòng dọa dẫm tinh thần non nớt cua các bé.Híc,vd tại sao lại có cái cửa sắt nì?Tại sao cái cửa nó phải thế nì?....
Rồi là bác sĩ là phải có khả năng quan sát,(xem cửa ở đâu,sắc mặt ng nhà bn ntn?...),suy luận logic và tất nhiên là thái độ.Cái này ng ta gọi là : ghét cái thái độ chứ ko ai ghét bác sĩ.
Thỉnh thoảng mấy đứa lục phim nhòm thấy mấy tấm súng hoa cải mà vẫn ko khỏi bàng hoàng xúc động.Và lại tâm niệm : mọi chuyện đều ổn! mọi chuyện đều ổn!
Sống giữa chốn mà ng ta đồn đại là dễ toi mạng ấy 4 năm trời mà tôi thấy vẫn chẳng hề hấn gì.Con ng ở đây rất là tử tế.Có nhiều ng tôi đánh giá là tốt trên mức thông thường của xh (tất nhiên bảng điểm là do tôi tự nghĩ ra).Lần đầu tôi nhìn thấy mấy cái móc trang trí đầu nâu xương chéo với mấy cái hình xăm trổ là tôi cũng hồn xiêu phác lạc lắm lắm.Cũng phải gọi hồn mấy bận thì hồn phách tôi nóa mới về chỗ cũ ,hem cóa nóa co giò bỏ chạy về HN lâu rồi.Cơ mà lúc tiếp xúc thì cũng bình thường.Khá nhiều ng trong số họ nói chuyện tử tế và rất tôn trọng tôi-một đứa một chữ y bẻ đôi cũng hem biết.NGười dân ở đây họ quí sv y lắm.Đi mua hàng mà lỡ có thò ra cái áo blu mà họ trông thấy trong cặp thì thôi rồi,lại cái điệp khúc muôn thủa : Ôi cháu học y à?Giỏi quá...balabal.... (mà nét mặt cũng rất chi là biểu càm,làm m cũng ko nỡ mặc cả==,).Bài học rút ra :Đừng bao h tin vào lời đồn.Có những thứ mắt thấy tai nghe mà còn chưa chắc đã đúng chứ chưa nói tới : tam sao thất bản,thói đời ganh ghét ==,Ko có cái gì gọi là: ng dân họ vốn ghét nvyt,...lừa đảo hết.Họ quí sv thía cơ mà, chẳng qua trong một phút nóng nảy thì cái gì cần đến ắt sẽ đến thôi.
Tôi có một ẻm lap,lẽ dĩ nhiên tôi rất là yêu ẻm nó,ko có em nó thì tui làm việc kiểu gì?Tui một đứa con gái bé bé,thấp thấp,ngồi cắn bút sắp lịch cho 2 cái phòng khám.Đảm bảo cho nóa hoạt động êm ả,hem lỗi liếc gì,roài còn phải quản lí cái lớp bé tẹo hơn 55 mạng .Xong đâu đấy thỉnh thoảng xếp hứng lên còn giao thêm choa việc A,việc B....Nếu mà tôi hem cóa em lap nè hỗ trợ thì chắc toai mạng lâu ùi.Cơ mà,thỉnh thoảng ẻm nóa cũng ẩm ương lắm,ẻm nó rỗi tôi hay thao ấy,cứ nhè mấy bận tôi chạy túi bụi là lăm đùng ra ốm.Game over!So ,những lúc như vậy tui biết phải làm răng?phải làm răng?Hic hic,tất nhiên là mang ẻm nó đi khám rùi,cầu nguyện cho em nó mau chóng khỏi bệnh để công việc lại tiếp tục.Những lúc chờ đợi,rất chi là căng thẳng.Dữ liệu trong máy có mất ko?Tốn bao nhiêu tiền?Những lúc ấy mà cóa tên nào xui hỏi han tôi linh tinh thì chỉ cóa mà : ăn đủ.Thế đấy đôi khi bạn ko sai nhưng ăn mắng vẫn là chuyện thường.Tức là có những lúc ta thực sự ko làm chủ được mình,ko biết m sẽ làm cái gì.So,nếu chẳng may bạn lâm vào tình trạng tương tự,bạn sẽ hiểu vì sao : ng nhà bn có thể tát bác sĩ thậm chí giết ng .Bởi vì lúc đó họ cũng chỉ là môt bn tâm thần cần đc chữa trị mà thôi.
Tôi ko có hiểu biết nhiều về máy móc lắm.Tôi thừa nhận là khả năng sửa chữa máy móc với sửa điện của tôi = zerro.Vì vậy,mỗi lần tôi cần thay bóng điện,cần sửa cái A,cái B trong nhà,Đối với tôi là một stress.Vì chăng có hiểu biết gì về nóa cả,nên tôi đành phó mặc nóa cho thợ.Tất nhiên cho dù tôi cóa ngồi đó xem họ làm cái gì thì cũng chỉ mang tính chất tự an ủi là chính chứ về cơ bản là tui ko có hiểu  là họ đang làm cái gì hết.Vì vậy,vì vậy tôi chủ yếu đánh giá họ qua thái độ và hiệu quả công việc.Thái độ của họ có tốt ko,gọi một cái thì sau bn phút sẽ có mặt?Có mặt thì mặt hầm hầm hay tươi tỉnh,rồi có chịu giải thích cho tôi ko hay lại la mắng tôi bất cẩn hay là im phăng phắc tự kỉ một mình với mớ dây điện?Nói chung một khi đã phải gọi tới thợ tức là tôi hem có khả năng tự sửa,tôi tất nhiên  đã tự chuẩn bị tâm lí sẽ tốn tiền.Vấn đề chỉ là sẽ tốn bao nhiêu mà thôi.Hiệu quả thì đơn giản lắm : tôi hỏng bóng đèn thì thay cái mới nó phải sáng.Chứ ko thể nói chú thay cho cháu cái bóng mới mà nó bật lại hem lên được.Y tế là một lĩnh vực phức tạp,tôi cho rằng so với điện thì nóa phực tạp hơn nhiều.Vì vậy,có rất nhiều ng sẽ có tâm trạng giống tôi.
Mỗi khi tôi mệt mỏi nhất,chán nản nhất,tôi lại sách balo lên đg về HN.Go home.Tất nhiên là về với mẹ của tôi rồi.Bạn biết đấy khi một ng đang mệt mỏi,chán trường thì họ chẳng nghĩ đc thứ gì văn hoa bay bổng ca,chẳng làm sao mà sống cho giống người.Đúng hơn là họ sẽ về rất gần với mức bản năng cua mình.Ví như : đói thì phải ăn,mệt thì phải nghỉ.Cáu giận thì phải gắt gỏng.Cái này tôi ko thích lắm vì ko mấy khi tôi gắt gỏng với ng ngoài.Nhưng những ng thân của tôi...Có lẽ lúc đó tôi đã quá mệt mỏi.Mẹ đã dạy tôi rất nhiều về một điểm tựa tốt.Trong ngành của tôi,điều đó rất cần thiết vì tôi nghĩ mình chính là một điểm tựa của bệnh nhân.Lúc đó họ cần tôi,họ yếu ớt sợ hãi.Họ chẳng biết bám víu vào ai ngoài tôi cả.Vì vậy,yêu ai thì cũng dễ cáu gắt với ng đó.Có yêu mới có hận mà.
=======================================================
12h tới nơi rồi,phải nhét thứ gì đó vô bụng thoai.
Hem thể chăm sóc đc ai nếu bạn chẳng chăm sóc đc mình :P




Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Một ngày dài
Hôm nay,m lại bị mắng.
Nhưng trong lòng m ko còn cảm thấy buồn.Mỗi lần bị nghe mắng,m lại nhớ lại những lời tâm sự của một người bạn.Mình lại tự nhủ :
-Điều 1 : tiền bối luôn đúng.
-Điều 2: Hậu bối làm  tiền bối ko vừa lòng ===> hậu bối sai.
-Điều 3: ko có điều nào trong 2 điều trên sai.
-Điều 4: Cả 3 điều trên là đúng.
Mỗi ngày đi học mà ko bị nghe mắng,đó mới là một ngày buồn.NGười ta còn la mắng mình ,tức là người ta còn quan tâm đến mình,còn mong mình tiến bộ.Ko phải ai cũng dễ dàng chỉ ra sai lầm cho bạn.Vì vậy nếu có ai đó mắng bạn,nếu có ai đó phản bác ý kiến của bạn.Thì theo phép lịch sự,bạn nên like câu nói đó với số lần lẻ.Trong thâm tâm,bạn nên cảm ơn người đó.


Phải đi kiếm tiền mới biết thương bố .


Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Kì thi học sinh phổ thông quốc gia năm nay khiến nhiều bé lao đao,nhiều nhà mệt.Nhưng cá nhân m lại cảm thấy đó là một kì thi cực cực kì thành công luôn.Mà thành công lớn nhất chắc chắn là sẽ ko bé nào ở Hà Nội trượt đại học.Chắc như đinh đóng cột luôn.Chỉ có điều số bé trụ lại đc thủ đô nơi iêm sinh ra và lớn lên ngót gần hai chục năm trời thì chắc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vâng ý của iêm là thành công lớn nhất của đề án này chính là đã dơ chân đạp một phát cho cái lũ học sinh thủ đô (ko cộng điểm ) ấy lăn lông lốc như mấy củ khoai tây đi học nghề ở các tỉnh khác.:PPP
Vậy là từ mai sẽ ko có mấy cảnh :
-Tèo ơi dậy đi con,mẹ nấu cháo rồi ,ra đây mẹ đút cho nào.
-Tèo ơi nhanh lên con ,muộn học rồi.
(chú thích: Tèo sắp thi đại học)
Thay vào đó sẽ là những hình ảnh thật nên thơ như Tây tiến của Quang Dũng :))).
Thằng Tèo công tử bột ngày nào : luộc nước còn cháy ấm,đi học kẻ đưa người rước,nhà hơi luộm thuộm,cơm bưng lên chậm là gắt gỏng ỏm tỏi ầm ĩ.Nay bỗng chốc bị đạp ra đường,đứng bơ vơ giữa dòng đời tấp nập.Hem biết đi đâu về đâu.(0.0)
Lẽ dĩ nhiên: con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh.Nó hem thể chết chìm được,(vì trên bờ cóa cả tá người cầm phao chỉ trực vớt nó lên mà :).Bố nó làm ông A,mẹ nó làm bà B thì hem có lí nào lại sinh ra một đứa con ngu dốt được.Chỉ có điều nó bị bao bọc kĩ quá nên chưa có điều kiện bộc lộ đó thôi.Mà cứ bao bọc tiếp có khi còn thui chột dần theo năm tháng bởi sự nông nổi ,kiêu căng cua tuổi trẻ ko biết chừng.(=.+)
Thằng Tèo lơ ngơ ngày nào ,rất có thể sau đề án này sẽ trở thành một thằng : Nguyễn văn A, Trần Văn B nào đó .Đơn giản vì nó chưa thành danh nhưng chắc sẽ thành nhân.Những đứa trẻ thành nhân ở Hà thành bây h,haiz...hiếm lắm thay.
Sau bốn -năm-sáu năm học,thằng Tèo hay bạn A nào đó ,bây h đã có cả đám bạn chân thật,nó ko còn cảm giác cô đơn bè đông bạn hiếm như hồi nào nữa.Nó có những trải nghiệm thực.Thấy được người ta làm ra hạt gạo ra làm sao,trồng củ hành như thế nào.Mai này nó về nhà,gặp việc ko như ý chắc hem dám bỏ cơm bỏ cháo như ngày thơ bé nữa.Nó đã hiểu được : tự thân nó cố gắng đi lên để phấn đấu được như bố mẹ nó bây h,hẵn còn gian nan lắm .Thằng Tèo kiểu nào cũng phải khiêm cung trước bố nó(người mà có lẽ chỉ vài năm trước đây đối với nó chỉ là một ông già toàn rập khuân những giáo điều, những bản tình ca xưa cũ : ngày xưa tao với mẹ mày thế này ...thế kia....),hay thương yêu mẹ nó nhiều hơn (người mà trước đây có khi pha cốc sữa,nấu cho nó bữa cơm nó cũng thấy phiền).
Ước mong đề án kéo dài nhiều năm nữa.Để thêm nhiều thằng Tèo được thành nhân.Nhiều ông A thành danh.
(chuyện chỉ mang tính chất khoa học giả tưởng-hoàn toàn ko có thật-và ko mang tính chất giáo dục tham khảo.)

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Haiz...blog bị chặn.Thôi cũng coi như đóng cửa tu luyện.
Nhưng...ngày không viết như thiếu thiếu 
Tối tối ko gõ gõ đọc đọc lại bần thần nhớ nhớ.
Thôi các bác ấy ko chặn gmail ko chặn face như bác trung của là hạnh phúc lắm rồi.
Bản thân m cũng đang chờ đợi kết  quả .Chờ đợi cái thời khắc mà tiền bối gọi là : huy hoàng ấy.Nhưng trong lúc này...bầu không khí mạng thật  ảm đạm.
========================================================================
hôm nay,mình đọc đọc ngẫm ngẫm.Ngẫm mãi mà chẳng ra được cái môn này.Sao mà khó thế không biết.Cầm tay khoan lên là bao vấn đề đi theo.Lia một đường khoan là tiêu tốn biết bao noron.:(
Ngồi nhìn lại ,cuối ngày mới check mạng xem có gì mới ko?Qua trang lớp mình,lướt một dạo .Ồ có điểm rồi.Ko lạ lắm với điểm của mình.Cơ bản là đến m cũng ko ưa tác phẩm cuối cùng của mình .Điêm ko có ý nghĩa khi mà sản phẩm chẳng được như ý.Hơi ngạc nhiên chút vì vài bạn mình thấy khắc răng cũng tốn nhiều noron mà điểm lại ko cao.Nhưng lại tặc lưỡi.Thôi kệ: bạn thân ,thân thằng nào thằng đấy lo.ke ke :)))
Từ h đã hạ quyết tâm : ko đc phân tâm với mấy vụ điểm trác vụn vặt.Tất cả tâm chí phải tập trung cho ăn,ngủ,chơi và mục tiêu cá nhân.Phải tập vứt bỏ, tập buông bỏ những thứ vụn vặt vớ vẩn.Để hướng đến những thứ dài hơi hơn.
====================================================================
Ngồi nghe em nó mà thấm quá, một con bé hai mươi hai tuổi đầu suốt ngày nghiện ngập mấy cái thứ cổ cổ.
Thích lân la hết quầy sách này tới quầy sách khác.Thích ăn,thích nấu ăn.thích sưu tầm nụ cười. Tôi nhớ lắm những nụ cười rạng rỡ của bạn.Nhớ lắm những khi tôi thấy bạn vui.Tôi ước tôi có thể lưu lại khoảnh khắc ấy,lâu thật lâu.



Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

Vậy là tuần đầu tiên của năm học,cũng là tuần đầu tiên m thay đổi cách học đã kết thúc.Ngoap ngoap,ngủ ngon tóa.
Nếu cái đầu này ko đc tỉnh táo-thì làm sao nó xử lí dữ liệu nhanh và chính xac được.Cho nên là pi h là m pải bảo dưỡng nó thường xuyên.Ko thể vắt kiệt nó như kiểu học của một tháng hè vừa qua đc.:))
Ca lâm sàng đầu tay của m đã hoàn thành.Mặc dầu ca nì thuộc loại hông thể dễ hơn được nữa.Bn trước đó ko đau,ko ê buốt.Chỉ miễn cưỡng đi khám vì sự nài nỉ mang tính chất bắt ép của bác sĩ (mà cụ thể đó là m ==).
Nói vậy chứ lý thuyêt và lâm sàng dẫu vậy vẫn là một khoảng cách xa vời vợi.Mặc dù m đã đọc sách rất kĩ,tua đi tua lại cả tuần.Còn hỏi han kinh nghiệm ng đi tr,rồi là có cô đứng bên cạnh chỉ bảo tận tình.Gần như là cô bảo sao thời iêm làm y hệt như vậy chứ cũng chẳng tư duy gì nhiều.Cơ mà có làm mới thấy : đúng là cần phải khiêm tốn,khiêm tốn và khiêm tốn hơn nữa.Một ca lâm sàng dễ tới mức ko thể dễ hơn đc nữa,đối với m cũng thật khó khăn,chật vật.
Những ngày đầu phản hồi của bn k đc tốt,khiến m lo lắng ko yên.Vắt chân lên chán tự hỏi : tại sao? M đã làm sai bước nào?Những giả thiết đặt ra thời nhiều nhiều lắm.Rùi là cũng chay đi hỏi ng đi trước.Bị cốc đầu liên tục.Cơ mà cũng thấy vỡ ra được nhiều điều.
Tuần này cứ vậy đã.Sang tuần sau m sẽ cố gắng hơn ở ca lâm sàng tiếp theo vây.(^-^)

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Vậy là kì nghi hè 2,5 ngày của m đã kết thúc tốt đẹp .
Vậy là kể từ ngày mai,cái mác y4  sẽ được gỡ xuống,mình đã chính thức già thêm một tuổi =.+.
Một tháng hè qua quả thực hữu ích.Mình ko hề cảm thấy hối tiếc vì những năm tháng ở đây.Bất cập đã nảy sinh và m vui vẻ chấp nhận điều đó.
Cố lên nào.Phía trước đường đi còn dài và gian nan.Nhưng quan trọng là m đã biết nên đi về đâu.Người ta nói : cái gì cũng có giá của nó.Quan trọng là bạn có giám trả giá cao để được thành công hay ko? Có người nói khoản tiền đó quá mắc,ngồi vài tiếng,nghe chém gió vài câu,uống cốc cà phê rồi đi về.Có người lại cảm thấy: vỡ vạc ra nhiều điều.Đôi khi thành công hay thất bại của một con người cũng chỉ nhờ một câu nói,một lời gợi ý nhỏ.Thầy nói rất đúng :tiết kiệm là luôn ko phát triển.Chỉ có trả giá cao mới có được món hàng tốt m cần.Nhưng phải biết là m cần cái gì.