Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

Hôm nay,m đã ghé qua hiệu sách,mua mấy món đồ cho tụi nhỏ ở nhà.Mình không giỏi mua đồ lắm,chỉ muốn mua mấy món đồ dễ thương,hữu dụng môt chút cho tụi nhỏ.Vừa lựa vừa mường tượng  khuôn mặt non nớt của mấy đứa.Mình rất thích trẻ con,rất thích nghe tiếng cười của mấy đứa nhỏ.Lúc m mua đồ,cũng có mấy bà mẹ đứng chọn cùng mình.Hình như ai cũng có những suy nghĩ rất riêng mà rất chung.Cô bán hàng hơi lúng túng,tại m mua cho tới 4 đứa lận,mà thưc ra cũng ko rõ là m định mua cái gì,cứ hỏi cô ấy hoài,cái này ko biết tụi nhỏ có thích không chị nhỉ?Không biết màu này có hợp với tụi nó ko nữa?Chị ấy nhìn m cười khúc khích,may mà chị ấy chưa nổi trận lôi đình vì mấy câu hỏi ngố hết chỗ nói của m.Loay hoay một hồi cũng chọn được mấy món đồ .Thật là kì công quá đi,cơ mà cũng tốn kém thiệt,mới đó mà đã hết sạch tiền tiết kiệm  tháng này của m rồi,chắc là tháng này phai hạn chế đi ăn uống ,mua sắm linh tinh mất ==,Cơ mà cứ nghĩ tới nụ cười của mấy đứa,thì tất cả đều đáng hết.Suy cho cùng,tiền sinh ra cũng chỉ để tiêu thoai mà :PPP.
Hôm nay m xem một bộ phim thiệt hay,thiệt ý nghĩa.
Cố lên nào,chỉ tuần sau là có thể tha lôi mấy thứ nì về nhà rồi.
Về Nhà!

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

Hải phòng,ngày nắng...
Sinh nhật nữa xa nhà,vậy là mèo con ham ăn đã chính thức bước sang tuổi 23,đánh dấu một mốc son mới trong 23 năm nhận ngân sách từ chính phủ :))).
Một sn lặng lẽ,vẫn nhận được vài lời chúc của người thân,mấy đứa bạn  thân ,vài ng bạn đại học ..Đối với m vậy cũng đã tuyệt lắm rồi.Ko dùng hỗ trợ của face mà vẫn nhận được những lời inbox + nhắn tin của bạn bè,đó là một cảm giác ,,, rất khó diễn tả,mỉm cười thiệt tươi.
Được cái mí cái đứa nì toàn là mấy cái đứa to đầu rồi mà vẫn cứ ngại ngại,chẳng mấy khi buông lời chém ào ạt trên face,nhưng hễ bạn bè có chuyện là inbox hỏi thăm.Tới chúc mừng sn của nhau cũng inbox nốt :))).
Ơ tuổi 23,mình đã có một công việc làm thêm,tuy là ko có lương,nhưng m vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.Từ khi m ở nhà tới bây h,thú thực là tới tuổi này,m mới thực sự có ý  thức về giá trị của đồng tiền.Những tờ giấy bạc nhỏ xinh mà hàng ngày m vẫn cầm trên tay,bây h m mới hiểu được giá trị thực sự của chúng.Mới biết cầm chúng sao cho thật đúng.
Nếu có điều gì đó m cảm thấy may mắn nhất thì đó chính là cái quyết định vô cùng vô cùng sáng suốt : thi vào khoa bác sĩ răng hàm mặt của mình.Sao ngày đó m lại tư tin vậy nhỉ.Dẫu biết muc tiêu vào được khoa răng của y hà nội là hơi với so với khả năng của mình,nhưng m vẫn tự tin bước đi,như thể một ngày nào đó m sẽ là sinh viên trường đó vậy.Nếu đôi lai là những suy nghĩ của bây h,có lẽ...m sẽ ko giám nộp hồ sơ như ngày xưa đâu.Có lẽ sẽ là một giải pháp nào đó an toàn hơn,ví như thi vào đông y hay y dự phòng chẳng hạn.Ngày đó m thực sự rất tự tin,tự tin tới mức ngây ngô.Bây h nghĩ lại...tuy cảm thấy lúc đó m thiệt ngốc,nhưng vẫn thấy thật hạnh phúc.Bởi m đã làm điều m cho là đúng.Dù điều đó đã đem đến cho m nhiều thử thách,nhiều khó khăn hơn so với những con đường khác.
Vậy là 2/3 chặng đường đã đi qua,chỉ còn 2 năm nữa.Quãng thời gian thực tập sinh của m sẽ kết thúc.Cùng với đó là những năm tháng ở đây cũng sẽ dần trở thành hồi ức.Một quãng đời thật đáng nhớ của một con bé ngây ngô : từ chỗ ko biết làm bất cứ cái gì độc lập,dần trở thành một con người bình thường,với những suy nghĩ của một con người bình thường.Không còn lơ lửng trên 9 tầng mây,ảo tưởng về bản thân với những suy nghĩ chẳng giống một con người.M sẽ nhớ lắm,môi trường ấy,môi trường đã giúp m dần lớn khôn.Chỉ còn 2 năm nữa thôi,hi vọng m sẽ viết thêm vào đây nhiều dòng hồi ức đẹp,làm đc vài việc hữu ích cho những ng m yêu mến.
Thầy Niệm đã dạy m một câu rất hay : nếu ko có khổ đau,biết đâu là hạnh phúc.Một con người mà suốt ngày chỉ sống trong sự bao bọc của ng khác,chẳng mảy may chịu một sự thiệt thòi nhỏ nhoi nào thì sẽ chẳng bao h hiểu được thế nào là hạnh phúc,mặc dầu người đó đang sở hữu rất nhiều điều kiện để có được hạnh phúc.Nếu ko có những năm tháng ở đây,ko có công việc làm thêm vất vả này,có lẽ m sẽ chẳng bao h hiểu được niềm hạnh phúc vô bờ mà bố mẹ đã cố gắng dành tặng cho 2 chị em mình.Rằng: trong biển người mênh mông này, chỉ có bố mẹ của m là người cho m tình yêu thiêng liêng nhất: một tình yêu ko vụ lợi,một  tình yêu hòa lẫn với tình thương.Trong 3 câu nói : em thích anh,em yêu anh,và em thương anh.Thực sự câu nói khó nói ra nhất ko phải là câu em yêu anh,mà thưc sự thì: nói câu em thương anh còn khó khăn hơn nhiều.Vì câu nói ấy bao hàm cả trách nhiệm,là yêu mà ko mong cầu bất cứ sự đền đáp nào hết.Thực sự m cũng chăng biết,ngoài bố mẹ m ra,còn có ai trên thế gian này có thể nói câu đó với m ko nữa?
Quãng đường học nghề của m mới chỉ vừa bắt đầu,phía trước m còn nhiều khó khăn; nhưng m tin:phải có lí do nào đó để ng đó nói rằng: m là một ng đặc biệt.M sẽ ko làm ng đó thất vọng đâu.M sẽ cố gắng chăm chỉ hơn,giống như làm bánh, mới đầu ai  chẳng có vài chục mẻ bánh hem biết để làm gì (vì ăn hem nổi),m cũng vậy thui.Thuần tục + kiến thức = kĩ năng.Làm nhiều hơn và để ý nhiều hơn,mọi chuyện sẽ ổn.Cái này là ko thể gấp được.
Bác sĩ răng hàm mặt là vừa phải có đôi tay khéo léo,lại phải có một cái đầu lạnh,một cái miệng biết nói và một đôi mắt biết yêu cái đẹp.Trời ui sao mà m chọn cái nghề khó dữ vậy ta :)))
Thoai tự m chúc câu gì đóa hay ho cho m vậy :Chúc mèo con sn vui vẻ,hay ăn chóng nhớn,và hoàn thành mong muốn đọc hết cuốn sách của C.James.:)).

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Thế là ngày mai nhóc nhà m đã vào lớp 10,từ mai dế mèn sẽ vác chăn chiếu ra ở riêng ở kí túc vào buổi trưa.Nhanh thật đấy,mới ngày nào m còn ẵm nhóc trên lưng,mới ngay nào,cũng ngôi trường ấy,tan học là m hớt hải qua đón hắn, trên chiếc xe đạp nhỏ,hai đứa lang thang qua những cung đường Những hôm trời mưa to sấm chớp ,hai đứa đều nhát,đứng níu vào nhau ,tay tôi đan vào tay em-một bàn tay nhỏ xíu mà ấm áp,yêu thương.Những hôm đứa này hay đứa kia đc điểm cao,ồ zê...vừa đi vừa nghêu ngao,cười đùa.Quãng đường cũng dường như ngắn hơn,đỡ mệt nhọc hơn.
-Mai nay em lớn em sẽ đèo chi đi học .
Một câu nói thiệt ngây ngô mà cung thiệt đáng yêu.
Pi h bé nhà m đã lớn thật rồi,đã chập chững tự đi một mình,không cần bà chị lắm mồm này  lải nhải này nọ,dìu dắt nữa.Thú thật là m cũng cảm thấy hơi lo lo,nhưng lại tự nhủ: kệ con trai mà,có một nhà văn nào đó đã nói một câu đại ý là : món quà quí giá nhất với một chàng trai là những cú ngã đau trước tuổi 30.Nếu mà m cứ kè kè bên cạnh bé như vậy thì làm sao bé có thể trưởng thành để bỏ đi danh xưng cậu bé để trở thành một người có khả năng gánh vác được.Vậy nên là bà chị này là cũng phải về hưu dần rồi,phải để cậu nhóc nhà m tự do bay nhảy,thỉnh thoảng dật cho một phát cho chạm đất là được :)))
Cố lên nhé cậu bé - à quên chàng trai trẻ.Đường đời mênh mông đang đợi cậu khám phá.Chúc em thành công!Yêu em.
chị mèo ham ăn