Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Meo đang cặm cụi viết,có thể thời gian tới ,meo sẽ ko viết nhiều đc nữa.Meo bận quá.
Đông đang về,sáng ra nghe gió vờn sau tay lái,nhớ một cảm giác đã xa.
Nhớ...
Trời vào đông,ngày sao ngắn?Lòng sao man mác buồn?
Mùa đông đã về rồi đấy nhỉ?Lạnh.Ấm.Nóng.
Meo thích nhất là ngắm cây cối khi vào hạ (ngắm cây thì ít mà ngắm quả thì nhiều :P).Nhưng thích nhất là nghĩ về cây cối khi gió thổi đông về.Meo thích nhìn cây xà cừ kiêu hãnh.Ừa,nó đã thay lá vào hạ rồi.Sang đông,nó kiêu hãnh là một trong số ít cây còn xanh lá.Meo ngắm mấy cây bàng.Cành mỗi lúc mỗi khẳng khiu trơ chụi.Những chiếc lá rủ nhau đi du lịch xa,bỏ lại bác  bàng cằn cỗi, vẫn  đứng  ở đó,kiên định chờ những ngọn gió đông về.Những chiếc lá tíu tít chuẩn bị,chi chờ có gió Đông.
Chăng biết chiếc lá có yêu cây bàng ko?Chăng biết cây bàng thương chiếc lá nào nhất?Cuỗi cùng chúng vẫn phải tạm xa nhau.Môi khi buồn,meo lại thả hồn theo những chiếc lá,tự nhủ meo sẽ lắng nghe câu chuyện chia ly ,những chuyến du lịch xa của chúng,nghe chúng reo vang những bản giao hưởng bất tận.Mà meo nghĩ,đó mới là những âm thanh tuyệt diệu nhất.Meo ko bao giờ kể cho những chiếc lá nghe vì sao meo buồn.Những chiếc lá cũng ko bao giờ hỏi meo vì sao buồn.Chúng chỉ tíu tít kể cho meo nghe về cuộc đời chúng.Và cuốn nỗi buồn của meo đi mất.

Có lúc meo cảm tưởng,cuộc đời của mỗi con người,cũng được thu nhỏ trong những câu chuyện cua những chiếc lá.Trời vẫn bốn mùa: xuân ,hạ ,thu ,đông.Ngày vẫn 3 buổi: sáng ,chiều ,tối.Con người cũng vậy.Có lúc là mùa đông.có lúc là mùa hạ.Có khi là buổi sáng,có lúc đã xế chiều.Trời ko thể cứ là mùa hạ ngọt ngào,cứ là mùa đông lạnh lẽo mãi.Người cũng ko thể mãi khổ,mãi sướng.Con người lúc nào cũng mong mỏi một thứ hằng định,mà ko chịu học theo những chiếc lá: sống với tự nhiên : bốn mùa xuân hạ thu đông.Sở dĩ cây xà cừ có thể xanh lá vào mùa đông,là bởi nó đã chấp nhận thay lá vào mùa hạ,mùa mà mọi cây cối khác còn khấ no nê hả hê với những cuộc tiệc tùng cùng những trận mưa rào tí tách.Khi mọi cây cối khác đang sum suê qua chín,nó trơ trọi chút từng cơn mưa lá.Bởi vậy khi đông tới,nó mới có thê làm chủ của sân trường,âm thầm đứng nhìn mọi cuộc chia li khác,thách thức với cái lạnh lẽo của mùa đông.
Hoa hướng dương càng hướng về phia mặt trời,thì rễ của nó càng cắm sâu vào lòng đất.Con người nếu muốn tên mình đc viết vào đâu đó,có lẽ cũng nên có bộ rễ tốt một chút,nếu quá mải mê với mặt trời tươi đẹp mà bỏ quên mẹ Đất đã nuôi nấng mình thì e là : cũng chẳng sống đc bao lâu.
Meo cũng đang vào đông,mọi dự trữ từ kiến thức,kĩ năng meo đều đã dùng hết vào năm ngoái,quả ngọt cũng một chút,quả đắng cũng nhiều.Meo biết meo cần thay đổi.Kế hoạc mới thì giờ mới mọc mầm.Ko biết có đủ dự trữ để tới lúc meo ra trường sẽ đc nhìn phượng nở ko? hay là  có thể đứng kiêu hãnh như bác xà cừ: nghĩ về những chiếc lá xanh của mình?
Dù sao đi nữa,cai lạnh vẫn cứ đến,mà chăn ấm thì vẫn luôn cần.

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014



----------------------------------------------------------------------------------
Vấn đề này có vẻ sôi nổi nè: vấn đề sinh con trai hay con gái? Cá nhân m suy nghĩ : có con là điều may mắn nhất mà thượng đế ban cho một người phụ nữ.Bất kể là con gái hay con trai ,đều là một món quà vô giá,đều đáng được nâng niu.Nếu gia đình dư giả: với một đứa thích ko khí đầm ấm như m,có lẽ m muốn sanh nhiều hơn 2 :)),cho nó vui.Nhưng m cũng biết với hoàn cảnh kinh tế hiện tại.Hai đứa là đủ.Đủ để theo đc ước mơ của m và tụi tiểu quỉ :).Mỗi đứa nhỏ là một thiên thần,một cá thể.Thật là ngốc nghếch khi so sánh chúng với nhau.Điều đó thật khập khiễng.Một đứa bé học gioỉ toán,bạn vội vã nghĩ bé giỏi,tương lai sáng lạn.Còn bé khác học kém toán,nhưng vẽ đẹp.Theo chuẩn chung,bạn xếp bé vào tuyp kém cỏi.Như thế là ko công bằng.Vì bạn ko thể đòi hỏi một con cá phải  biết leo cây như khỉ được.Bạn có bao giờ so sánh cá với khỉ  ko.?Tại sao lại phải so sánh mình và những thiên thần của m với những thứ ko tương xứng.Con gái cũng được,con trai cũng đc.Miễn là nó là người chứ ko phải là cái gì gần giống người mà ko phải người,nhưng lại là người.Tư tưởng ở nước m vẫn còn nhiều cô hủ.Nên m cũng hơi ngại những bạn con một,đơn truyền.Tại vì trách nhiệm của bạn lớn quá.Trách nhiệm đó làm tớ sợ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Trời lạnh rùi ,mấy bữa nay meo bận bịu với vụ thi cử cơ mà  môi khi qua Lê Lợi hay ngang qua chỗ Chợ Đổ,meo cũng ko quên liếc nhìn mấy cửa hàng quần áo.Con gái mà.con gái muôn đời vẫn là con gái,vẫn sẽ có phan ứng giống nhau trước cái đẹp .
Meo đang tìm một bộ tối màu ,ấm ,trơn thì tốt.Tại meo cũng hơi khó tính.Có hoa văn lại yêu câu này nọ,rắc rối.:))Kì này meo có tiền mà.Có tiền pải khác với ko có chứ :)).Phai mua một bộ mới.Ngắm nghía cho chán đi.Xong rùi mới mua.Hem cóa mua xong lại tiếc đứt ruột.Cỡ thì dễ ,số nhỏ nhất,khỏi cần thử :))).Mỗi cái là ...ko biết là ngoại có thích bộ này ko nữa.Cũng phải...mua đồ cho người nhiều tuổi,khó mà.Tết nè meo cóa học bổng,mẹ thì có máy rùi,suy ra ngoài tiền mua sách,meo sẽ dư ra một số tiền kha khá.Chắc là sẽ đi học.Mà học thì cũng chẳng đủ.Hèm.Thế nên meo tính mua cho bà một bộ mới.:)).Ko biêt là bà có thích ko ?Meo nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra là nên mua cái gì cho ông ngoại.Hì,áo rất khó,2 ông cháu đều thuộc loại ngoại cỡ.Cháu cỡ siêu bé,ông thì ngược lại =).Mà ông bà cũng tre con lắm.Mua ko đều là tị nhau đấy >/<.Tiếp tục nghĩ nào.Lạnh thế này mà được ăn cái gì nóng nóng thì thích nhỉ?Mới nghĩ thui đã thèm rùi. Tự nhiên nhớ cái chăn ấm của ngoại tóa. Haiz...nhiều lúc thấy bản thân mình nó cũng dở hơi lắm cơ.Lớn  bằng tần ấy rùi  mà vẫn chỉ cóa cái mong ước được rúc vào lòng ngoại cho nó ấm :).Ngủ đi nào.thưc khuy se thành gấu trúc đấy,xấu lắm.Về nhà sẽ bị ngoại mắng cho mà coi.

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Hôm nay,bố hỏi m về mấy cái răng đau của bố.Nhưng việc m có thê làm đc chỉ là : bảo bố đi hỏi một người khác- một người mà m nghĩ là chuyên môn của người đó hơn hẳn m.Ít nhất là vào thời điểm này.Trong ngành cua m có một nguyên tắc : ko đc làm hại thêm cho bn.
Tới tận tháng 12,m mới bắt đầu học về gp răng.M biết trả lời bố làm sao đc?Khi trong đầu m chăng có một khái niệm nào.
M chỉ biết cố gắng,cố gắng thật chăm chỉ.Để nếu có lần sau.M sẽ cho bố một câu trả lời khác,ưng ý hơn.Còn bây h.và ít nhất là trong vòng 1 năm tới.Câu trả lời của m chắc cũng chỉ đến mức đó thôi.

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Mưa lạnh!
Meo đên là nhăn nhó.Mí mắt meo sao lại nhanh sụp như vậy.T__T.Sắp thi rùi,còn bao nhiêu thứ chưa học.Hic.Vậy mà trời lại cổ súy cho vụ ngủ >/<
ngày...tháng...năm....
Meo ngồi gặm nhấm cái bánh gạo cuối cùng.Trong long meo cũng rất băn khoăn: hem biết sau này có ai thích nổi một đứa suốt ngày chỉ có mỗi cái sở thích là : ăn với ngủ như meo hông?T__T .Người đâu mà mới 9h đã ngáp ngắn ngáp dài.Meo có cảm tưởng : meo ngủ bao nhiêu cũng ko đủ ý .
Chắc là cũng khó .Meo nghe tụi bạn kể  lể rất nhiều về một cô gái mà tụi nó chú ý tới : toàn là những từ hết sức chung chung như kiểu : xinh,ngon...chẳng có một thang điểm nào mà chấm như thang điểm CSS để biết là nhồi máu hay là xuất huyết mà cho thuốc cho phù hợp T__T.Nếu ko thì cũng là những từ rất là quen thuộc : cao nè,trắng nè,giống búp bê ...Còn nhiều nhiều nữa thì phải.Nhưng hình như trong list này ko có từ nào là từ : ham ăn và ham ngủ thì phải ...
Cái này đã là cái cuối cùng rùi,phải ăn từ từ mới đc.Hic hic.
\

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Hôm  nay,meo đã sang nói chuyên với ông bà chủ.Tính meo là vậy,làm gì cũng phải đầu cuối .Trước khi đi cũng nên báo cho người ta một câu.Ông bà chủ của meo : kể ra thì cũng tốt.Mà cũng ko tốt lắm.Meo thì dễ tính,hơi trầm,tiếng là nhà họ,mà meo thuê meo cũng chẳng cho họ vào tự do như họ đáng đc hương,tại meo hơi khó tính thì phải,lúc nào cũng kín cổng cao tường.Thành thử nhiều lúc meo ở nhà mà họ lại tưởng meo đi vắng:).
Chuyển nhà mới,có lẽ sẽ tốt cho sức khỏe cua meo hơn một chút.Nhà ở tầng 3,có bếp và công trình phụ riêng một phòng khác,có tới 2 lần khóa thì phải,sao mà bác meo...Nhà trong một khu tập thể,toàn người già,vài hộ trẻ thì cũng có con cái cả rồi.Có vẻ sự hiện diện của môt con mèo trong căn nhà mới khiến họ khá ngạc nhiên.Bởi meo mới là sịnh viên.
-Con có mấy người?
-Dạ con ở môt  mình.
Một mình thì sang ở với bà cũng đc,cần gì thuê một căn lớn thế,phí .
M cũng chỉ cười,tại m cũng ko muốn cãi nhau với một người có ý tốt với m.
Mỗi người có một cách nghĩ riêng.Với m: nhà là một nơi quan trọng.Đó là hang ổ cuối cùng của meo khi meo mệt mỏi.Đó là một ko gian riêng của meo.Mà việc chia sẻ ko gian này cho ai đó là một vấn đề: cần suy nghĩ kĩ.Căn nhà mới này giá chỉ bằng một nửa căn nhà cũ của meo,tất nhiên là thời gian thì ko đc thoải mái lắm.Nhưng tiền bạc ko phải là vấn đề và chưa bao h là vấn đề meo quan tâm nhất.Cái meo cần la sự an tâm của bố mẹ.Để bố mẹ ko cần lo lắng cho meo,có thể an tâm làm việc.
Meo ở một mình cũng quen rồi.
về nhà mới,có lẽ meo phải sửa đôi chút.Ở lâu dài,cũng nên sửa cho đúng ý của mình.Meo thì meo ko hi vọng là m sẽ phải chuyển đi đâu nữa.
Ở trung cư thì sẽ ko thể sướng bằng ở nhà riêng dưới mặt đất đc.Cơ mà meo nghĩ : sớm muộn gì meo cũng sẽ phải tự lập.Mà sống tự lập ở thành phố thì khó lòng thoát được cuộc sống ở trung cư lắm.Thôi thì...tập ở cho nó quen.Dù sao,m cũng sướng chán rồi.Một mình một nhà.Trong khi nhà người ta 4-5 người thì cũng chỉ một nhà như m.
Có điều mạng và cáp thì tính sao hen?Hay là lắp 2 trong 1 nhở:))).Xem có cái gói nào như thía hem :))


Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

trời se lạnh.
Đông đã về.
Đông lạnh.Li mancho thơm nồng.
------------------------------------------------
Cuối tuần ,meo đc nghe giọng nói của người thân,meo rất vui.
Một ngày trực thiệt mệt.5 ca vào,2 ca theo dõi từ đêm trước.Hôm nay,meo hem rõ là vía của ai nữa.
Meo cũng học đc chút chút.Nghe đc chút chút.
Meo đang nhớ ai nữa hem biết.Cặm cụi viết,cặm cụi đọc.
-Chị ko về trưa à?
-Ko chị ở đây,mấy đứa cứ về đi.
Ai đó đã bảo với meo : năm nay mày bị làm sao thế?Ma nhập à?
Chẳng phải ma nhập,tự nhiên thích thích thế thôi.Tự nhiên dơ hơi.Trẻ trâu hay hỏi như y1,nhiệt tình với viện như y3.Trong khi m đag là y4.Tuổi mà đáng ra nên ngãng ra vì nghĩ là mình đã biết hết.Tại m thấy mình dốt quá.Bị mắng,xem ra cũng có tác dụng.
Meo hỏi cô,vì sao cô ko vào bộ môn,bộ môn neo người mà cô lại nhiệt tình.Cô cười bảo m: cũng phải thi nữa chứ em.M cũng ko buồn lắm,vì cũng quen nhiều rồi.Có thể cô ko phải thầy dạy của m,nhưng meo luôn kính trọng cô như thầy dạy cua m.Còn những việc bên lề khác,...có chăng cũng bởi xã hội đã vậy rồi.Meo thì meo nghĩ rằng,thời của meo sẽ khác thời của cô,và thời của tụi nhỏ hơn meo sẽ còn khác nữa.Meo cảm thấy càng về sau người ta càng chú trọng hơn tói đào tạo trẻ.Nếu mà m ko cố gắng,meo sẽ bị lạc hậu sớm thôi.
------------------
Cuối thu,đầu đông,nhớ một mùi hương quen thuộc.Nhớ bếp lửa bập bùng ,in bóng ai?

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

-Alô.Ai đấy ?
-Alô,ông ạ,cháu ngọc đây ạ.
-Ngọc à,đang ở Hà Đông à? Về nhà lâu chưa ?
-Dạ ko ạ,cháu đang ở Hải Phòng ạ .(giọng nói ko đổi,nghe tốt,trí nhớ tốt,chẩn đoán sơ bộ : hình như bn ko bị lẫn,mà cực tỉnh ;)  )
-Khỏe ko (cả 2 ông cháu cùng nói một lúc,cơ mà ông nhiều tuổi hơn nên để câu của ông tr )
-Dạ cháu khỏe ạ,tốn nhiều cơm lắm ông ạ :PPP,
-Dạo này ông có khỏe ko ?
-Ông vẫn thế.
-Tai của ông còn đau ko ?
-Tai khỏi rồi.
-Ông đi lại còn khó nữa ko ?
-Vẫn như trước.
-Huyết áp của ông thế nào rồi ? Ông có theo dõi thương xuyên ko ?
-Có ông uống đều,vẫn ra trạm y tế lấy thuốc đấy.
-Huyết áp người ta đo cho ông là bao nhiêu ?
150-160 gì đấy.
À.Ông nhớ uống thuốc đều nha.Hông đc quên đâu .
-Biết rồi.
Kết thúc phần hỏi bệnh.Chết thật bệnh nghề nghiệp nặng rồi.Cứ động tới huyết áp là lôi hết cả thuốc,thiếc ra.Hừm….
Hai ông cháu còn à ơi con cà con kê lâu lâu nữa cơ.Lâu rùi ko gặp ông.Nhớ.
Muốn nghe giọng ông lâu hơn một tí.Dù bên kia đã cúp máy lâu rồi,mà bên này vẫn…
Nghe giọng của ông vẫn ấm ấm,có gì đó trẻ con,dễ thương.Làm meo cứ sụt sịt.Ông lại tuơng meo ốm.Ốm gì,cháu của ông khỏe như voi,mỗi bữa ăn mấy bát cơm,làm sao mà ốm đc.
Ông phải gắng giữ gìn sức khỏe.Uống thuốc đều,chăm đi khám ở trạm y tế.Có như vậy cháu mới có thể an tâm với công việc ,mới sống tốt đựoc.Meo muốn ông sống lâu lâu nữa.Cuộc đời ông đã chịu quá nhiều nỗi đau rùi,khi meo lơn meo sẽ chăm sóc ông để ông sống tốt hơn.Nhất định,ông phải đợi đc tới ngày đó ông nhé.Hai ông cháu mình sẽ ngồi gọt sấu,cháu ăn,ông gọt ,ông nhỉ :PPP.Rùi ông lại cốc đầu cháu,lớn tướng rồi mà vẫn ko biết gói bánh trưng J).
Ông lại chi ở nhà có một mình.Bà đi bộ rùi.Từ sau đợt tai biến trước,chân ông cũng yếu hơn.Đi lại chậm hơn.Bà hông cho ông đi như hồi trước nữa.Tội ông thiệt.
Bà bảo ông lẫn rùi,nghe cũng nghễnh ngãng.Mình thấy ông vẫn tỉnh táo lắm.Mới nghe giọng đã nhận ra là ngọc chứ ko phải lệ,mà còn nhớ đc là nhà ở hà đông nữa thì lẫn làm sao đc.
Cuộc sống hối hả có thể cuốn đi của ta nhiều thứ.Nhưng…chỉ cần ta xác định,điều gì thực sự quan trọng với mình và nâng niu giữ gìn nó.Thì nó sẽ theo ta mãi mãi.Như meo nè,ghi bút đỏ vào lịch làm việc : thứ 7 hàng tuần : gọi điện cho ông ngoại.NGoài cái việc đó ra,chẳng có việc gì mà meo ghi bằng bút đỏ vào lịch .Gọi về nhà cho mẹ,thì hem cần ghi,lúc nào nhớ là gọi thôi,chẳng cần có lịch : cứ 1-2 tối lại gọi ấy mà J).Ông nội meo ko có số.Dù đã đặt lịch nhưng cũng ko gọi đc.

Nếu bạn cứ để mọi thứ vuột qua thật nhanh.Tới một lúc nào đó.Bạn sẽ là người hối hận.