Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Meo đang cặm cụi viết,có thể thời gian tới ,meo sẽ ko viết nhiều đc nữa.Meo bận quá.
Đông đang về,sáng ra nghe gió vờn sau tay lái,nhớ một cảm giác đã xa.
Nhớ...
Trời vào đông,ngày sao ngắn?Lòng sao man mác buồn?
Mùa đông đã về rồi đấy nhỉ?Lạnh.Ấm.Nóng.
Meo thích nhất là ngắm cây cối khi vào hạ (ngắm cây thì ít mà ngắm quả thì nhiều :P).Nhưng thích nhất là nghĩ về cây cối khi gió thổi đông về.Meo thích nhìn cây xà cừ kiêu hãnh.Ừa,nó đã thay lá vào hạ rồi.Sang đông,nó kiêu hãnh là một trong số ít cây còn xanh lá.Meo ngắm mấy cây bàng.Cành mỗi lúc mỗi khẳng khiu trơ chụi.Những chiếc lá rủ nhau đi du lịch xa,bỏ lại bác  bàng cằn cỗi, vẫn  đứng  ở đó,kiên định chờ những ngọn gió đông về.Những chiếc lá tíu tít chuẩn bị,chi chờ có gió Đông.
Chăng biết chiếc lá có yêu cây bàng ko?Chăng biết cây bàng thương chiếc lá nào nhất?Cuỗi cùng chúng vẫn phải tạm xa nhau.Môi khi buồn,meo lại thả hồn theo những chiếc lá,tự nhủ meo sẽ lắng nghe câu chuyện chia ly ,những chuyến du lịch xa của chúng,nghe chúng reo vang những bản giao hưởng bất tận.Mà meo nghĩ,đó mới là những âm thanh tuyệt diệu nhất.Meo ko bao giờ kể cho những chiếc lá nghe vì sao meo buồn.Những chiếc lá cũng ko bao giờ hỏi meo vì sao buồn.Chúng chỉ tíu tít kể cho meo nghe về cuộc đời chúng.Và cuốn nỗi buồn của meo đi mất.

Có lúc meo cảm tưởng,cuộc đời của mỗi con người,cũng được thu nhỏ trong những câu chuyện cua những chiếc lá.Trời vẫn bốn mùa: xuân ,hạ ,thu ,đông.Ngày vẫn 3 buổi: sáng ,chiều ,tối.Con người cũng vậy.Có lúc là mùa đông.có lúc là mùa hạ.Có khi là buổi sáng,có lúc đã xế chiều.Trời ko thể cứ là mùa hạ ngọt ngào,cứ là mùa đông lạnh lẽo mãi.Người cũng ko thể mãi khổ,mãi sướng.Con người lúc nào cũng mong mỏi một thứ hằng định,mà ko chịu học theo những chiếc lá: sống với tự nhiên : bốn mùa xuân hạ thu đông.Sở dĩ cây xà cừ có thể xanh lá vào mùa đông,là bởi nó đã chấp nhận thay lá vào mùa hạ,mùa mà mọi cây cối khác còn khấ no nê hả hê với những cuộc tiệc tùng cùng những trận mưa rào tí tách.Khi mọi cây cối khác đang sum suê qua chín,nó trơ trọi chút từng cơn mưa lá.Bởi vậy khi đông tới,nó mới có thê làm chủ của sân trường,âm thầm đứng nhìn mọi cuộc chia li khác,thách thức với cái lạnh lẽo của mùa đông.
Hoa hướng dương càng hướng về phia mặt trời,thì rễ của nó càng cắm sâu vào lòng đất.Con người nếu muốn tên mình đc viết vào đâu đó,có lẽ cũng nên có bộ rễ tốt một chút,nếu quá mải mê với mặt trời tươi đẹp mà bỏ quên mẹ Đất đã nuôi nấng mình thì e là : cũng chẳng sống đc bao lâu.
Meo cũng đang vào đông,mọi dự trữ từ kiến thức,kĩ năng meo đều đã dùng hết vào năm ngoái,quả ngọt cũng một chút,quả đắng cũng nhiều.Meo biết meo cần thay đổi.Kế hoạc mới thì giờ mới mọc mầm.Ko biết có đủ dự trữ để tới lúc meo ra trường sẽ đc nhìn phượng nở ko? hay là  có thể đứng kiêu hãnh như bác xà cừ: nghĩ về những chiếc lá xanh của mình?
Dù sao đi nữa,cai lạnh vẫn cứ đến,mà chăn ấm thì vẫn luôn cần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...