Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

trời se lạnh.
Đông đã về.
Đông lạnh.Li mancho thơm nồng.
------------------------------------------------
Cuối tuần ,meo đc nghe giọng nói của người thân,meo rất vui.
Một ngày trực thiệt mệt.5 ca vào,2 ca theo dõi từ đêm trước.Hôm nay,meo hem rõ là vía của ai nữa.
Meo cũng học đc chút chút.Nghe đc chút chút.
Meo đang nhớ ai nữa hem biết.Cặm cụi viết,cặm cụi đọc.
-Chị ko về trưa à?
-Ko chị ở đây,mấy đứa cứ về đi.
Ai đó đã bảo với meo : năm nay mày bị làm sao thế?Ma nhập à?
Chẳng phải ma nhập,tự nhiên thích thích thế thôi.Tự nhiên dơ hơi.Trẻ trâu hay hỏi như y1,nhiệt tình với viện như y3.Trong khi m đag là y4.Tuổi mà đáng ra nên ngãng ra vì nghĩ là mình đã biết hết.Tại m thấy mình dốt quá.Bị mắng,xem ra cũng có tác dụng.
Meo hỏi cô,vì sao cô ko vào bộ môn,bộ môn neo người mà cô lại nhiệt tình.Cô cười bảo m: cũng phải thi nữa chứ em.M cũng ko buồn lắm,vì cũng quen nhiều rồi.Có thể cô ko phải thầy dạy của m,nhưng meo luôn kính trọng cô như thầy dạy cua m.Còn những việc bên lề khác,...có chăng cũng bởi xã hội đã vậy rồi.Meo thì meo nghĩ rằng,thời của meo sẽ khác thời của cô,và thời của tụi nhỏ hơn meo sẽ còn khác nữa.Meo cảm thấy càng về sau người ta càng chú trọng hơn tói đào tạo trẻ.Nếu mà m ko cố gắng,meo sẽ bị lạc hậu sớm thôi.
------------------
Cuối thu,đầu đông,nhớ một mùi hương quen thuộc.Nhớ bếp lửa bập bùng ,in bóng ai?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...