Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

-Alô.Ai đấy ?
-Alô,ông ạ,cháu ngọc đây ạ.
-Ngọc à,đang ở Hà Đông à? Về nhà lâu chưa ?
-Dạ ko ạ,cháu đang ở Hải Phòng ạ .(giọng nói ko đổi,nghe tốt,trí nhớ tốt,chẩn đoán sơ bộ : hình như bn ko bị lẫn,mà cực tỉnh ;)  )
-Khỏe ko (cả 2 ông cháu cùng nói một lúc,cơ mà ông nhiều tuổi hơn nên để câu của ông tr )
-Dạ cháu khỏe ạ,tốn nhiều cơm lắm ông ạ :PPP,
-Dạo này ông có khỏe ko ?
-Ông vẫn thế.
-Tai của ông còn đau ko ?
-Tai khỏi rồi.
-Ông đi lại còn khó nữa ko ?
-Vẫn như trước.
-Huyết áp của ông thế nào rồi ? Ông có theo dõi thương xuyên ko ?
-Có ông uống đều,vẫn ra trạm y tế lấy thuốc đấy.
-Huyết áp người ta đo cho ông là bao nhiêu ?
150-160 gì đấy.
À.Ông nhớ uống thuốc đều nha.Hông đc quên đâu .
-Biết rồi.
Kết thúc phần hỏi bệnh.Chết thật bệnh nghề nghiệp nặng rồi.Cứ động tới huyết áp là lôi hết cả thuốc,thiếc ra.Hừm….
Hai ông cháu còn à ơi con cà con kê lâu lâu nữa cơ.Lâu rùi ko gặp ông.Nhớ.
Muốn nghe giọng ông lâu hơn một tí.Dù bên kia đã cúp máy lâu rồi,mà bên này vẫn…
Nghe giọng của ông vẫn ấm ấm,có gì đó trẻ con,dễ thương.Làm meo cứ sụt sịt.Ông lại tuơng meo ốm.Ốm gì,cháu của ông khỏe như voi,mỗi bữa ăn mấy bát cơm,làm sao mà ốm đc.
Ông phải gắng giữ gìn sức khỏe.Uống thuốc đều,chăm đi khám ở trạm y tế.Có như vậy cháu mới có thể an tâm với công việc ,mới sống tốt đựoc.Meo muốn ông sống lâu lâu nữa.Cuộc đời ông đã chịu quá nhiều nỗi đau rùi,khi meo lơn meo sẽ chăm sóc ông để ông sống tốt hơn.Nhất định,ông phải đợi đc tới ngày đó ông nhé.Hai ông cháu mình sẽ ngồi gọt sấu,cháu ăn,ông gọt ,ông nhỉ :PPP.Rùi ông lại cốc đầu cháu,lớn tướng rồi mà vẫn ko biết gói bánh trưng J).
Ông lại chi ở nhà có một mình.Bà đi bộ rùi.Từ sau đợt tai biến trước,chân ông cũng yếu hơn.Đi lại chậm hơn.Bà hông cho ông đi như hồi trước nữa.Tội ông thiệt.
Bà bảo ông lẫn rùi,nghe cũng nghễnh ngãng.Mình thấy ông vẫn tỉnh táo lắm.Mới nghe giọng đã nhận ra là ngọc chứ ko phải lệ,mà còn nhớ đc là nhà ở hà đông nữa thì lẫn làm sao đc.
Cuộc sống hối hả có thể cuốn đi của ta nhiều thứ.Nhưng…chỉ cần ta xác định,điều gì thực sự quan trọng với mình và nâng niu giữ gìn nó.Thì nó sẽ theo ta mãi mãi.Như meo nè,ghi bút đỏ vào lịch làm việc : thứ 7 hàng tuần : gọi điện cho ông ngoại.NGoài cái việc đó ra,chẳng có việc gì mà meo ghi bằng bút đỏ vào lịch .Gọi về nhà cho mẹ,thì hem cần ghi,lúc nào nhớ là gọi thôi,chẳng cần có lịch : cứ 1-2 tối lại gọi ấy mà J).Ông nội meo ko có số.Dù đã đặt lịch nhưng cũng ko gọi đc.

Nếu bạn cứ để mọi thứ vuột qua thật nhanh.Tới một lúc nào đó.Bạn sẽ là người hối hận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...