Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoảng còn quên hết quyển này tới quyển kia.Lúc đó bố mẹ tôi rất phiền lòng cũng thường la mắng tôi.tôi rất buồn cũng rất cố gắng nhưng mọi chuyện vẫn không có tiến triển gì tốt.mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi bà nội lên nhà tôi ở vài tháng.bà nội của tôi ko phải là một giáo viên bà cũng chưa từng học hết cấp ba. Bà chỉ ở nhà làm ruộng và chăm lo vườn tược.vậy nhưng bà lại góp một phần rất lớn vào thành công sau này của tôi.bà tôi ko bao h đánh mắng , bà chỉ thường quan tâm tới tôi, bà kể tôi nghe những mẩu chuyện để tôi thay đổi tâm tính, có một lần tôi sang hàng xóm chơi, thấy có mô hình bác sĩ rất hay, tôi cứ chơi miết Hoài ko chán rồi về nhà tuyên bố với nội. Nội sau này con sẽ trở thành một bác sĩ. Nội cười rất hiền và nói. Vậy thì tốt quá nội sẽ chờ tôi khám cho nội. Tôi rất vui. Thực ra lúc đó tôi học rất kém, tôi chỉ là học sinh tiên tiến, nhưng bà ko hề chê bai tôi, tôi cảm thấy rất hào hứng, tôi bắt đầu học hành chú ý hơn, tôi cố gắng để ko quên sách, cố gắng cho bút vào hộp để bút ko rơi vào cặp, từ đó tôi từng bước tiến bộ, năm sau đã đc thì học sinh giỏi cấp huyện. Dần dà tôi càng ngày càng tiến bộ hơn. Sau này tôi mới hiểu một điều: ko thể ép học ép ai đó làm gì đó, nên bồi dưỡng ý thích từ khi còn nhỏ, và bà nội chính là người đã gieo hạt mầm ước mơ nhỏ bé đó vào cuộc sống của tôi. Nội mất rất sớm, nhưng trong lòng tôi luôn nhớ tới những bài học từ khi còn bé của nội, nhớ đến lời động viên từ khi còn tấm bé ấy, và điều đó đã theo tôi suốt quãng đường đời còn lại. Bà đã dạy tôi nhìn nhận học thức bằng cấp ko phải là tất cả . Nhìn nhận một con người phải đánh giá từ nhiều góc độ. Sự học ko chỉ học trong nhà trường, khi tốt nghiệp một trường nào đó mới chỉ là điểm bắt đầu của sự học.bố mẹ ko nên ép buộc con cái làm điều gì đó mà nên bắt đầu từ những mơ ước rất nhỏ bé của con cái.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2022
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét