Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm nào, thấy trong lòng trống trải, tôi phải tự nhắc mình nội đã đi được 20 năm rồi.
20 năm trước tôi chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm chữ xấu lỳ lợm, nhưng tôi có một ước mơ và một lời hứa trẻ con. Tôi nói vơi nội sau này tôi sẽ trở thành một bác sĩ , nội nói vậy thì tốt quá , nội sẽ chờ tôi khám cho nội. 20 năm sau tôi đã là một bác sĩ như lời đã hứa vơi nội, nhưng tôi ko thể khám cho nội đc nữa rồi, 20 năm qua tôi đã cố gắng rất nhiều , từ một đứa học nhàng nhàng lỳ lợm chữ xấu dần dần ngoan ngoãn hơn, chăm học hơn cẩn trọng hơn. Đã có lúc tôi đã muốn bỏ cuộc, nhưng tôi lại nhớ tới lời hứa năm nào với nội, tôi lại cố gắng thêm một chút nữa, cứ cố miết như vậy thành quen, tôi có bằng bs rồi có chứng chỉ hành nghề, rồi có bn của mình, tôi như ngỡ nội vẫn ngồi đó chờ tôi về khoe với nội: nội ơi con đã là một bác sĩ rồi. Một lời hứa rất trẻ con , để thực hiện nó tôi mất gần 20 năm. Nội à tuy con ko thể khám răng cho nội được nữa, nhưng con sẽ luôn cố gắng sống thật tốt như nội mong mỏi. Và sẽ có một ngày con cũng sẽ có gia đình riêng của mình, sẽ vun đúc thêm những giấc mơ nhỏ bé nữa nội à. Ngày đó con chỉ là một nhóc ham chơi nghịch ngợm, là nội thổi giấc mơ nhỏ vào tâm hồn con, cho con một giấc mơ cho con một khát vọng, con sẽ ráng sống thật tốt để nội có thể tự hào khoe với người hàng xóm : tôi đã có một đứa cháu gái là bác sĩ rồi, còn là bác sĩ răng hàm mặt nữa, đôi lúc con vẫn thầm ước nội vẫn còn sống và nói như vậy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét