Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

Lâu lâu m cũng chẳng viết lách gì.Lâu lâu mới ngó mạng : thấy ảnh thằng bạn mà... Bạn bè thân thiết từ hồi còn chung nhau mấy cái suy nghĩ cực kì trong sáng : mơ ước một ngày nào đấy nghĩ ra loại mực gì đấy mà nó đổ ra tới đâu là cây cối tỏa bóng râm mát ở đấy.Tới bây h,mỗi đứa đều đã rẽ sang những mảng riêng,bận bịu với cái mơ ước bé nhỏ ấp ủ trên mấy băng ghế .Một năm có khi cũng chẳng gặp nhau nổi 2 lần.Cứ đứa này rảnh thì đứa kia lại bận.Chỉ thỉnh thoảng qua loa vài lời trên face và cập nhật tin tức của nhau cũng qua face nốt.Cũng muỗn nói vài lời an ủi,động viên.Cơ mà lại nghĩ,an ủi có khi nó còn cáu thêm.Mà sát thêm muối thì ...m lại ko nỡ.Haiz...đúng là phức tạp.M cũng từng hiểu cái cảm giác đặt hết tâm huyết hoàn thành một thứ,mà thứ đó lại ko đc ng khác xem xét cẩn thận,rồi phán xét cộp một cái.Toàn thân vụn ra từng mảnh bởi thất vọng,uất ức.Nhưng biết làm sao đc.M có phải là ng đánh giá đâu.Sv bao h chẳng ở thế bị bắt bí.Nhất là khi bản thân m lại đứng ở vị trí trưởng nhóm,là ng chịu trách nhiệm.Cái cảm giác đó chắc ko ai hiểu,nhưng những trưởng nhóm với nhau thì khá là thấu hiểu.Tự nhủ : có thêm kinh nghiệm,vậy là đủ .Thầy cũng khuyên m nên tránh xa cái con đường đó càng xa càng tốt.Đâm đầu vào chỉ thêm thất vọng ,tủi nhục.Năng lực chẳng đc đánh giá đúng mức bao h,mà ng ta sẽ nhìn nhận bằng nhiều thứ khác.Nhưng m chỉ cười.Cái e cần ko phải là sự đánh giá, những giải đó với e chẳng có ý nghĩa j cả.Cái e cần là kinh nghiệm.Dù thất vọng,nhưng e vẫn sẽ tiếp tục làm.
============================================================
Cũng hơi buồn,chỗ bạn bè thân thiết thì mới nói với nhau những lời nghịch ý trái tai.Chứ bt thì cứ hùa theo thôi,chẳng việc j tốn hơi sức cả.Căn bản,nếu tôi nói mà bạn ko nghe,tôi giải thích mà bạn ko hiểu thì đó ko phải là lỗi của tôi.
Tôi ko phải là ng thích kéo ng khác xuống cho bằng hoặc thấp hơn m,quan điểm của tôi là càng nhiều ng giỏi hơn m thì m càng học hỏi đc nhiều điều,suy nghĩ cái j cũng muốn biết nhưng ko chịu giúp đỡ ai ko chịu chia sẻ cho ai cái j là một suy nghĩ ích kỉ,và ng như vậy sẽ chẳng bao h làm nổi cái j to tát cả.Tuy vậy nếu bạn ko chịu trả giá,ko chịu tìm tòi thì sẽ rất khó khăn để ng khác chia sẻ cho bạn cái mà họ đã khổ công mới tích lũy đc.
=============================================================
Con đường phía trước ko biết sẽ ra sao,nhưng hãy tự nhủ : m vẫn chưa làm hết sức m.

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

khi còn nhỏ: đã có người thì thầm vào tai nhỏ câu này : nếu một ngày nào đó con trở nên giàu có mà trong con chỉ toàn những toan tính và phiền não.Vậy thì sự giàu có đó có nên chăng?
Tới bây h,nhỏ vẫn chưa trở thành một người giàu có,nhưng câu hỏi bỏ ngỏ nhỏ đã ngẫm nghĩ gần chục năm  mà cũng mãi mung lung.Có nên chăng đặt những câu hỏi lớn như vậy cho một đứa nhóc 8 tuổi?Có lẽ có.Mà cũng có lẽ ko...
Mấy năm gần đây,các ngành đều chuyển mình ,ngành y ì ạch của nhỏ cũng đang bước những bước chậm rãi trên khúc quanh trí mạng.Mỗi thế hệ mỗi khác.Thời của nhỏ sẽ chứng kiến những đợt rung chuyển động trời còn hơn cả vụ 86 ngày xưa.Thời của nhỏ sẽ có những thứ khiến thầy pải ngậm ngùi : giá tao sinh muộn 20 năm nhở.Cũng có cái làm thầy phật lòng.Chúng mày cứ liệu hồn,sống cho ra sống,đừng có mà mờ mắt.
Mắt e chẳng có tiền thì cũng mờ sẵn rùi.=.=.Nhỏ cảm thấy vui vì trên con đường mờ mịt,thỉnh thoảng vẫn nghe mấy tiếng mắng mỏ: ko phải đường này,ngõ cụt đấy.Hay thỉnh thoảng có ng cốc đầu vì cái tội lười quá .Mà nhỏ  có lười lắm đâu.Chẳng qua so với tiền bối mới thành lười thui.T___T.Út là khổ thế đấy.
Nhỏ đang chờ đợi...chờ đợ cái bước ngoặt lịch sư ấy.
Trời ơi sao mà mãi ko qua đc câu 2.Sao mà mô phôi răng dài thế :((/
E viết linh tinh đóa.Đừng tin.:P