Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

lại một ca lâm sàng nữa không như ý.
Biết bao câu hỏi: Tại sao? hiện ra trong đầu.
Các chị thường bảo: không thể có trường hợp bn ko đau được.Kiểu gì cũng đau,cũng xót.Nhưng một ng như m làm sao có thể chấp nhận những tiêu chuẩn kiểu đó.Chắc chắn phải có cách để bn ko đau,ko xót.Chắc chắn phải có.Chỉ là m chưa tìm ra ,chưa tìm tòi hết mà thôi.
Tại sao bn có phản ứng khác giữa m và thầy như vậy nhỉ? có phải chỉ vì lí do tâm lý đơn thuần?Ko đúng,dù họ có ko tin tưởng bằng thì nếu m làm tốt họ cũng sẽ ko  thể có pư như vậy được.Lí do là ở đâu?M đã bỏ sót chỗ nào?
M hỏi đại ca: tại sao đại ca ko gặp trở ngại mấy ca đó.
Đại ca biểu:  bn Nhật họ rất là nhát,hơi đau một tí là bỏ chạy hết.Vì thế mà phàm cái gì mà dưới lợi là đại ca tê hết.Cái này ng ta biểu là: thà tê nhầm còn hơn bỏ sót. Với cả người Nhật họ rất là kĩ tính,cái gì cũng đòi biết trước lộ trình,thời gian cụ thể,chi phí cụ thể.ok thì làm,ko ok thì họ nghỉ luôn từ lần khám đầu rồi,làm sao mà m có thể nhìn thấy đại ca  nhăn nhó khi điều trị đc.Vì đơn giản lúc điều trị cả bn và bs đều biêt m đang làm cái gì.
Vẫn biết là 2 nền văn hóa.2 tiêu chuẩn.Nhưng thật khó lòng chấp nhận cái tiêu chuẩn xề xòa này.Dù bn ko thấy gì,m cũng ko lấy gì làm vui.Chắc chắn phải có cách nào đó tốt hơn.
Bây h m mới hiểu...haiz... bài ktra khó qua nhất là bài ktra của chính mình.Lí thuyết chỉ viết chung chung,còn lâm sàng...thật mênh mông.Nhưng dù sao,biết đc mấy cái chung chung ấy cũng có cái mà bám vào để nghĩ tiếp.
Cố lên nào.Đại ca biểu: không bao giờ  được nói câu tôi ko thể.Cùng lắm là nói tôi chưa thể thôi.

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

Bốn năm rồi nhỉ?NGày hôm nay vẫn thật đặc biệt.
Sáng nay,mèo đi chợ mua hẳn một con cá to hé hé về nấu canh.Cô bán cá còn tươi cười hớn hở hỏi han : hôm nay cóa anh nào hay sao mà mua con cá to thế?
M cũng hớn hở đùa lại:
Xời có anh nào rước cháu,cháu đền bù choa hẳn một xoong cá ..Hề hề
Tại cô kén cá chọn canh quá đấy.Bác bảo bao nhiêu lần rồi,cạnh nhà bác có anh….
(Lại bắt đầu rồi đóa).Bốn năm rồi,mấy cô bán hang ở quanh đây m đều quen cả.Nhà nào cũng hừ hứ nhận nhũ.Haiz…cái đứa còm nhom như m,thì có gì hay mà nhận nhũ chứ.
Bác nào cũng an ủi:
-Không sao hết con à,sau này còn sinh nở nữa.Hoặc là động viên m măm măm cho nhiều.
Đợt vừa rồi mèo ốm,lặn mất tăm mấy hôm là bị nhắc .Ừa có mỗi cái đứa dị dị như m,sống độc thân mà vẫn hay nấu ,hay bày.Những người xa gia đình như m,đôi khi cũng chỉ cần một vài câu hỏi thăm xã giao kiểu vậy thôi.
Sáu năm xa nhà,mới nhiêu đó mà đã đi qua hơn một nửa.Cũng đã nếm thử qua vài món canh hỗn tạp.Đâu dễ ăn bằng nồi canh của mẹ.Đi xa mới hiểu lòng người ở nhà,mới hiểu lòng người đi xa.
Con người mình,cái gì cũng bình bình ,không có gì quá nổi trội để đạt tới mức giỏi,cũng ko quá kém để tụt xuống yếu,duy có cái thân thể là dưới mức trung bình,cái này là ko thay đổi được.Tự nhận thấy đó cũng là một điểm chưa tốt của m,nhưng cũng vì đi xa nên đầu óc m cũng được mở mang hơn.Cũng dần dần không chú ý nhiều tới nhược điểm của m,tại có nhiều nhược điểm quá nên ko biết nên chú ý tới cái nào :PPP.Vậy là chuyển qua tìm ưu điểm để phát huy.Nhược điểm thì m gói lại,cái nào cải được thì cải,cái nào cải hông nổi thì đành sống chung vậy.
P/S: m vẫn bảo lưu tư tưởng cũ: bạn nào lấy tớ,sẽ ko lo chết đói trong bếp(ít nhất là tới ngày t còn nấu được :)



Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Qua nay m cứ xụt xịt,tới tối qua thì phải nghỉ học ở nhà.Những lúc như này,bản thân m mới có ít thời gian nghĩ về những chuyện đã qua.Vốn có mắt ở đằng trước,cộng với tánh tình ko đc kĩ lưỡng lắm.M có mấy khi nghĩ về những gì đã xảy ra đâu.Có chăng thì chỉ có những lúc như lúc này,ốm chẳng đi đâu được thì ngồi nghĩ vẩn vơ vậy thôi.

Mấy bữa trước m gặp một bác bn nữ,chẳng rõ là bác ấy bao nhiêu tuổi,chỉ nhớ bác ấy già lắm rồi,chân lại bị thương,con cái lại ở xa,chỉ sống thui thủi một mình.Tới lúc đau yếu,muốn đi khám cũng phải nhúc nhắc đi một mình,muốn nhổ răng cũng không được,bác sĩ chẳng ai giám nhổ răng cho những cụ già tới viện một mình.Bắt buộc phải có ng đi cùng.Nghĩ tới cụ mà tội.Bao nhiêu năm vất vả nuôi con ,tới lúc già cả đau yếu lại phải thui thủi một mình.Cuộc sống của một người độc than trẻ tuổi đã cực,huống chi là với ng già,đau yếu triền mien.Haiz…con cái bây h cứ nghĩ bỏ ra ít tiền gửi về cho các cụ hang tháng là hết trách nhiệm.Mà cũng đâu biết các cụ có cần mấy thứ đó hay ko?
 Lại nghĩ phần m thích lang thang ,thích đi đây đi đó, nhưng có lẽ tới tầm tuổi nào đó thì cũng phải nghĩ tới chuyện về gần mà chăm sóc người thân.Cứ đi xa mãi,người than ng khác thì m xót,tới ng than của m lại thành ko ng chăm nom..Có người coi đó là nghĩa vụ,có ng coi là trách nhiệm,là bổn phận.Còn m chỉ nghĩ đơn giản đó là vì chính bản than của m.Bởi vì tánh tình m nó thế,chẳng bao h tập trung làm được cái gì ra hồn mà trong long bất an cả.
Lại nghĩ m thích lông bong,ko quen bị bó buộc ,phần vì nghĩ bản thân chưa đủ điều kiện,nghĩ thử bây h mà thương ai đi nữa thì cũng đâu có chăm sóc tốt cho người  đó được đâu,đến cái thân m ,m còn chưa lo được để làm sao tồn tại ,làm sao để đứng vững thì làm sao nghĩ tới chuyện chăm nom ai ?Nói yêu thì dễ ,nói thương thì khó.Thương nghe nhẹ mà ý nghĩa lại mạnh mẽ sâu sắc.Thương và yêu là một khoảng cách xa lắm.Qua vài trận ốm kiểu này cũng thấy tới một tầm tuổi nào đó,có lẽ cũng ko nên sống như này mãi.Cuộc sống như này có nhiều điểm bất cập.Biết là cần có sự thay đổi đấy,nhưng ngay cả bản thân m cũng đâu có biết là cần ng như thế nào đâu.Cảm thấy mọi tiêu chuẩn đều trở nên phù phiếm.Có lẽ đến một tầm tuổi nhất định,con ng ta sẽ đủ chin chắn để nhận ra bản thân m thực sự muốn gì?Còn bây h,sau khi ăn sang,uống thuốc và đầu đã hạ nhiệt,m cảm thấy cuộc sống long bong không chịu sự bó buộc này vẫn còn tốt lắm.(nhiều bất cập cơ mà vẫn khắc phục được J)
Tối lại đi pk,lại trở lại với guồng quay công việc.

Có ng bảo: trên thế giới có 2 loại ng: những kẻ cố tỏ ra là m bận rộn .quan trọng,và những ng bận rộn thực sự.Cũng chăng biết m thuộc cái thể loại nào nữa.

Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2015

Cho dù là con gái hay con trai thì cũng nên biết nấu ăn.
Câu nói này là một người bạn vong niên đã dạy mình .Biết nấu ăn không chỉ để tìm được một người bạn đời hợp ý mình mà hơn hết là vì chính bản thân mình.Trong nấu ăn,hàm chứa rất nhiều đạo lí làm người.Nấu ăn cũng là một cách tốt để xả xì trét với những ai thực sự yêu thích nó.Bạn biết đấy,lúc đầu có thể rất khó khăn,nhưng càng về sau,mọi việc càng trở nên thuần thục,càng dễ dàng hơn,mà thành quả thì...bạn hưởng chớ ai hưởng:PPP
Mỗi người mỗi khẩu vị khác nhau.Một điều khá thú vị là phụ nữ dường như dễ thích nghi hơn đàn ông về khoản này.Hầu hết đàn ông cảm thấy món ăn ngon nhất chính là những món mà anh ta được ăn lúc nhỏ-tức do mẹ anh ta nấu,dù nó có được nấu lệch chuẩn tới cỡ nào đi nữa=(.Ví như một người đã quen cho 4 quả sấu vào một bát canh hay 3 thìa muối vào một bát mì gói bé tẹo thì ko thể nào cảm thấy hạnh phúc khi chung sống với một ng có thói quen ăn uống ngược lại được.Khẩu vị là một cái gì đó rất khó thay đổi,giống như bản tính của mỗi con người vậy.
Khi bạn muốn ăn cùng mâm với một người khác,tức là bạn bắt đầu học cách hi sinh cái tôi của mình,nhượng bộ và chấp nhận hay nói đúng hơn là học cách ăn một vài món lạ với khẩu vị gốc của mình.Sự pha trôn về văn hóa vùng miền hay quốc gia cũng là nguồn gốc ra đời của nhiều món ăn mới.Mỗi chúng ta với những khẩu vị riêng của m,sẽ phải học cách làm sao để ăn chung một bàn tiệc lớn của...
(Điền vào dầu ...những ước mơ to tát của bạn.Ví dụ như tôi thì tôi chỉ điền từ gia đình thôi.:).