Thứ Hai, 28 tháng 10, 2019

Mùa đông lạnh lẽo đã về trên khắp phố phường Hn.
Tôi lại ngồi đan chiếc khăn ấm cho người thân.
Có lẽ vì thế giới của tôi hẹp quá, tôi chưa bao h đan chiếc khăn cho bất cứ người bạn nào.
Hôm trước, đi với một người bạn, bạn nói với tôi một câu:
Ông ngoại anh mất sớm, khi nhà bắt đầu khá lên thì ông ko còn nữa.
Lúc đó, trong lòng tôi, có một niềm đồng cảm, cảm giác ấy tôi chưa bao h có với ai.
Tôi là một người rất ích kỷ, ích kỷ trong suy nghĩ và hành động.
Trong lòng tôi lại thoáng nghĩ về người bà đã mất của mình.
Đã rất lâu rồi, tôi đã luôn nhắc bản thân mình, phải biết buông bỏ quá khứ để sống tốt hơn với những người ở hiện tại.Nhưng...đôi khi,,, chỉ là một thoáng mung lung, tôi lại nhớ về ngôi nhà nhỏ ngày xưa, có bà nội, có bố mẹ, em trai, cuộc sống thật vất vả, nhưng đầm ấm, yên bình biết bao.Bà hay quan tâm tới tôi, tôi thì lại có cái tật xấu là hay làm mất đồ, mà học hành thì cũng chẳng ra làm sao.Nhưng.... cuộc sống đôi khi rất tàn nhẫn.Có những thứ mình có trong tay, nhưng vẫn muốn có thứ khác tốt hơn.Có nhưng người, biết là sẽ chẳng bao h còn đc gặp nữa.Nhưng vẫn cảm thấy...
Ngoại à, căn nhà nhỏ của ngoại chắc cũng sắp sập tới nơi rồi.
Nhưng ko ai muốn sửa.Ai cũng muốn xây cái mới đẹp hơn, nhưng cái cũ....đâu cần đập đi triệt để như vậy.
Biết là người ko còn nữa, nhà có còn hay ko cũng ko có nhiều ý nghĩa.Chỉ là...cảm thấy có chút mất mát trong lòng.



Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2019

Đài báo sắp có gió mùa đông bắc về rồi!
Trời có thể sẽ có mưa.
Còn nhớ một ngày mùa đông cách đây gần 10 năm, một cô bé đang lóc cóc đạp xe về nhà trên chiếc xe đạp đỏ khá nặng kiểu Thái, bỗng trời đổ mưa lớn, hình như về gần tới đoạn giao giữa Nguyễn Viết Xuân và Ngô Thì Nhậm, cô bé bắt gặp một bác gái đạp xe phía trước, vì đang có áo mưa ở phía trước giỏ xe, cô bé đạp nhanh lên phía trước đuổi kịp bác gái :
-Cô ơi cô có cần áo mưa ko ạ, nhà cháu gần đây nên ko cần ạ
Bác gái mỉm cười nói với cô bé:
-Ko sao đâu cháu à, nhà bác ở gần đây thôi, cám ơn cháu nhé!
Bác đạp xe nhanh rồi rẽ vào một lối nhỏ.
Bây giờ thỉnh thoảng phóng xe qua đoạn đường này, đôi lúc cô bé vẫn nhớ đến nụ cười ấy!
Phải đã lâu rồi, một thời khó khăn vất vả, một thời dại khờ !
Bây giờ, cuộc sống đã khác trước nhiều, mọi thứ đã thay đổi.
Có lúc cô bé nhìn trời mưa,lòng buồn dầu ko biết: mình còn nhiều thời gian ko?
Phải, cô bé vô tư năm nào, giờ đã biết lái xe đèo ai đó đi đường thì phải lái rất chậm để ko bị sóc, quấy cốc sữa làm sao để ko bị vón, hay đơn giản là nấu tô cháo làm sao để ko có mùi, để ai đó ăn ngon miệng.
Nhưng thực sư có đôi lúc: cô bé vẫn mong, thời gian còn lại dài hơn, dài mãi.
Người ta bảo bác sĩ thường máu lạnh, vô cảm trước bệnh tật, nhưng: ... bác sĩ cũng là người, cũng có những lúc cảm thấy bản thân yếu ớt, cần ai đó xoa đầu nói câu : ko sao đâu.Rồi mọi chuyện sẽ ổn!
Đã 26 rồi, vẫn lóc cóc đi về một mình.
Tại cô kén quá đấy!
BN thì cứ kêu thế, mà bs thì chỉ biết cười trừ!
Có cùng là bác sĩ mới hiểu, haiz....
Thời gian ơi, xin hãy dài hơn một chút, cho tôi chút thời giờ, cho tôi chụp thêm vài tấm ảnh, đi cùng ai đó thêm vài quãng đường.
Giờ mới hiểu: tại sao các cụ lại bảo: gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau!
Có trễ quá ko?
Đằng sau nụ cười mỉn là bao nỗi lòng ko thể chia sẻ cùng ai.

Cho dù bầu trời đen ảm đạm, nhưng vẫn luôn tự nhủ với lòng, đừng bao giờ quên nụ cười năm đó!
Đừng để cuộc sống thay đổi bản thân mình.
Có quá ngây thơ ko?
Có lẽ có, mà có lẽ ....

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

Đã qua sn của bản thân được gần một tháng, nhưng bản thân vẫn cảm thấy bản thân mình vẫn còn trẻ :),
Sự nghiệp bản thân thì cũng chưa có gì để bàn, đại khái cũng xử lý được mấy ca thông thường, tập tành kỹ năng nội nha cơ bản, vẫn chưa làm được như mình mong muốn về ông tủy cong tắc và ống tủy chữ C, người ta càng làm càng giỏi, mình, càng làm càng ngu đi.Thấy công việc mình vẫn làm hàng ngày, vẫn không đạt hiệu quả như mình mong muốn, cùi răng mình mài ban đầu, cái post mình cắm lần đầu, nhìn lại ảnh trông rất là ....Được cái ngày trước cũng học được vài mẹo của Ruy, nên cũng có cách để nhìn ra mình đang ở đâu.Đại khái thì bắt đầu giao tiếp được với những bs bên cạnh, cái nào mình chưa hiểu thì hỏi, có thể câu trả lời sẽ ko phải là câu trả lời đúng nhất, nhưng cứ làm dần thì sẽ tìm ra câu trả lời đúng nhất với bản thân mình.
Mỗi lần làm thành thạo một kỹ thuật mới, bản thân lại cảm thấy yêu bản thân mình biết bao, đại loại những câu như: mình thiệt là giỏi lại lởn vởn trong đầu :).
Thỉnh thoảng xem lại hình ảnh mấy ca phục hình của mình, cũng có thêm bao nhiêu động lực để tiếp tục.
Nội nha , nói vậy chứ  ngày mới tập tành đến ống tủy còn ko mò hết, giờ mấy ca 37,47 vẫn thấy ok.(Tất nhiên là ko nhận nhiều, vì mình ko thích làm kiểu đem con bỏ chợ, nếu tâm trạng tồi quá, mệt mỏi quá ,cầm cây nong ,cây dũa lên bắt đầu đi loạn xạ,ko còn cảm nhận gì thì nên dừng lại,có thể giải thích với bn rằng, hnay chỉ làm đến bước này thôi, sẽ tốt hơn khi nội nha mà đầu óc còn thoải mái.MÀi cùi thì nhìu tiền rùi nên tâm trạng lúc nào cũng tốt :))
Dạo này đang tập tành phẫu thuật, hồi mình đi học, ngu nhất là phẫu thuật, cũng ko định học sâu phần này, nhưng mà nhiều khi mình nhận những ca phục hình mà mình cũng méo hiểu bs trước làm cái cầu ấy theo tiêu chuẩn nào, rõ ràng để lại mầm bệnh cho bn, rõ ràng có thể đặt thêm chốt, nhưng lại bỏ qua, đặt một nhịp cầu bắc từ bên này sang bên kia Thái Bình Dương với 2 trụ mỏng manh và vài cái chân sót bên dưới.Nói chung là càng làm sẽ càng gặp nhiều ca rất khó miêu tả tâm trạng khi là người  đầu tiên tiếp nhân.Nên là mèo con cũng phải lôi mấy kỹ thuật tê cơ bản ra đọc lại, để lúc đen, có mỗi mình với bn thì vẫn xử lý được.Mình ko thích kiểu nhận đại bn rồi xuất ra một sản phẩm mà đến mình cũng ko thể ok được.Lúc mình cảm thấy kỹ thuật này hơi với so với khả năng của mình thì mình sẽ nhờ tư vấn của một bs khác, hoặc gọi luôn bs đó đến để cả hai cùng chốt một phương án.Nhiều lúc băn khoăn của mình rất là ko lâm sàng, ko phải phần quan trọng mà bs đó lo lắng, mình cũng cảm thấy bản thân có thêm một góc nhìn nữa, lâm sàng hơn.
Có thể là do bản thân càng ngày càng khó tính hơn với sản phẩm do mình xuất ra, nên cảm thấy mình ngu đi nhiều sau nhiều tháng miệt mài.Ngày trước chỉ mong bn hết đau là ok. bây h còn muốn mò hết sạch ống tủy, còn muốn hàn trên XQ phải đẹp,còn phải ......NGày trước , nghĩ mài xong cùi của bn lắp đc là ok lắm rồi, giờ còn muốn bn có phương án phục hình tối ưu, triệt để, ổn định lâu dài nhất có thể.Ngày trươcs, nhổ răng xong chẳng nghĩ nhiều, giờ lại nghĩ có nên chăng nhổ hay ko? có nên chăng nen nhổ sớm để implant được thuận lợi, có nên chăng nghĩ tới má bn sẽ top lại? ...........
Nghĩ nhiều thành hâm đấy.Cơ mà, nhiều khi trao đổi những ca mình đã làm với một bs khác cũng cho mình những góc nhìn khác về một phương án tốt.
Nói chung là người ta càng làm càng giỏi, mình càng làm càng ngu.
Xin lỗi bản thân tí xíu.Tại rảnh quá lại ko có việc làm, mới đem bản thân ra nói xấu cho đỡ buồn.
Thôi lại đi ngâm cứu chỉnh nha, cho mình thấy bản thân đỡ tồi tệ.
Dạo  này nhiêu biến cố .Chỉ lo bản thân lại chóng già :)))!