Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Về với nội

Nội à, vậy là con sắp được về với nội rồi, với con , về Nam Định tức là về với nội.Lần này, tất cả mọi người cùng về đấy nội ạ.Nhà chú út nè,nhà con nữa nè,đông đủ hết đấy nội ạ .Chú út đã lập gia đình ,đã chín chắn hơn trước nhiều rồi nội ạ,không còn bồng bột như trước nữa.Hai chú đều có nhà riêng .Có 2 mặt con cả rồi.Cuộc sống cũng ổn định dần.Nhà con cũng mới dọn về nhà mới.Giá mà nội thấy được cảnh này, chắc nội sẽ vui lắm.Con biết mà...Con rất mún dẫn nội đi thăm phòng con,khoe với nội đủ thứ trên trời dưới biển như hồi còn bé,cùng nội đi siêu thi,đi xem phim ở rạp ...nhưng...đó chỉ là một giấc mơ.Con sao vậy nội nhỉ,đang vui  mà giờ con lại...Con lại quên mất là nội đã ko còn nữa.Thât khó để chấp nhận và quen với điều đó.
Không hiểu sao dạo này  có lúc con đang vui mà lại thoáng buồn rất nhanh nội ạ.Cũng tại con ko thích tụ tập, nhưng lại thích cái ko khí tụ tập, nản nội nhỉ?Có lẽ việc xa gia đình làm tính cách con hơi thất thường.Nhưng nội đừng lo cho con nội nhé, con xem hoạt hình một tẹo là sẽ hết ngay thôi. Con nhanh quên lắm mà. Cái này có vẻ hơi bất lợi trong việc học, làm con cứ phải đọc đi đọc lại nhiều lần, với những môn con không thích hoặc không hiểu thì quả là khổ sở.Nhưng nội đừng lo cho con, con hiểu bản thân mình mà, với cả ở dưới này con có nhiều sư phụ lắm, các bạn ấy đối xử với con rất tốt, nhiều lúc làm con hơi ngại.Con hiểu rằng khi mình ko coi mình là siêu nhân thì xung quanh mình sẽ có rất nhiều siêu nhân.Nhưng cái tính đãng trí mau quên có lẽ khá hữu ích với cuộc sống hàng ngày nội ạ, những chuyện con không muốn nhớ hoặc ko thích, con quên nhanh lam^^, có những chuyện làm con bực mình , một lúc sau lại quên, có khi ko nhớ vì sao giận lại chạy đi xin lỗi cái đứa làm mình giận ý ^^, tính con là vậy mà.==>toàn bị nói là trẻ con T_T,
À con kể nội nghe nhé, độ này con lười dữ.Hôm nay , 9h con mới mởi mắt ra.Híc hic, con nhớ là tối qua con đã đặt chuông rồi mà T_T, xí thật.Vậy là con lật đật đi nấu bữa sáng chứ ứ học ngay đâu nội ạ,con mà đói là ko thể tâp trung được.=).Có chuyện này hay lắm nội nhé, có lần con đi xem phim với đám bạn cấp 3, đồ ăn ở đó thực sự là ...tệ.Còn tệ hơn lần đầu tiên con nấu cho nội ăn cơ nội ạ.Mà thực ra cũng chưa tới mức đó, chỉ xấp xỉ thôi=), mà cung ko ăn đc cay, dưng mà con lại ko mún lãng phí đồ ănT_T, thế là đành cố mà nuốt.Cuối cùng cũng xong.Nội cũng biết rồi mà, con mà phải làm cái gì miễn cưỡng là con ghét lắm, thành thử ra con ăn như mèo ý.khổ thân bạn nào nghĩ con ăn như mèo, lần sau mời con ăn món con thích thì chỉ có ===> sạt nghiệp.

Sau khi ăn sáng con đã định hối cải nội ạ,con thề là con học ngay sau khi ăn sáng.Dưng mà ăn trưa xong , con lại đọc truyện trên mạng.Tại học xong Gp con thấy hơi sợ tí xíu,mà thực ra là cũng nhiều nhiều đấyT_T.Con nghe các sư phụ méc nhỏ là đọc truyên thì sẽ hết sợ.(Thực ra nếu nói chuyện với ai đó thì cung đỡ sợ , nhưng mà giữa trưa thế này ai lại gọi điên, nhắn tin cho các bạn, các bạn ấy cũng phải ngủ chứ nội nhỉ.Nhiều lúc học tối xong con sợ lắm, online định nói chuyên thì ai cũng bận cả, mà con thì ko thích làm phiền người khác.Con cứ nhìn màn hình , hoặc đọc truyện xong rồi đi ngủ.Thực ra cũng khuya rồi, nên con ko muốn làm mất giấc ngủ của các bạn, các bạn ấy mai còn phải dậy sớm để đi học nữa mà).Đọc truyện xong con cũng đỡ sợ thật, nhưng lúc nhìn đồng hồ, con hoảng.Á á , 4h 30 rồi, thế là buổi chiều và giấc ngủ trưa đi tong.Tiếp theo thế nào nội cũng đoán ra rồi nội nhỉ,vậy là con chẳng học được mấy, cả ngày chỉ có ăn, ngủ , đọc truyện.Hic, lúc 5h chiều , cái điện thoại của con kêu loạn cả lênY_Y, hóa ra con đặt nhầm báo thức là 5h chiều=,+ May mà hôm nay ko phải đi học^^
Nhà chú bên cạnh chuyển đi rồi nội ạ.Vắng tiếng trẻ con, con cứ  thấy thiếu thiếu.Con quí đưa nhỏ đó lắm.Thỉnh thoảng 2 chị em cùng chơi búp bê và xem hoạt hình thấy vui vui.Cảm giác  ấm áp như được  hồi còn ở nhà, cùng xem ti vi và tranh điều khiển với tên Minh vậy.Tại hắn cứ bật mấy phim làm con sợ==> xấu bụng thật, đã biết con sợ mà cứ hay trêu con >_<.Con nghe bác chủ nhà nói, sắp tới sẽ có một gia đình với 2 đứa con chuyển tới, họ cũng là người tử tế.Thực ra họ có là người như thế nào, con cũng ko quan tâm lắm, vì 2 nhà cách biệt mà.Nhưng  nghe tới 2 đứa nhỏ, con thấy vui.Vậy là con sẽ ko còn cô đơn nữa, sẽ có người chơi cùng với con, cùng xem hoạt hình và ăn những món ăn con nấu.Cãi nhau với tụi nhỏ về các nhân vật hoạt hình khá là vui nội ạ, kiểu cãi nhau của tụi nhỏ khá là kháu=), làm con cũng nhiễm tí xíu.Nhưng con cũng thấy hơi buồn, con nhớ bé Minh.Ko biet ở nhà có ai chơi cùng hắn ko?Hay lại online một mình.Con nghĩ những đứa trẻ  tìm đến thế giới ảo cũng 1 phần vì thấy cô đơn nội nhỉ?Nhớ hồi ở nhà , thỉnh thoảng 2 chị em lại chành chọe với nhau, tức thì tức thật nhưng mà cũng vui.Xa hắn lại thấy nhớ.thấy thương hắn nhiều hơn.Mặc  dù  thỉnh thoảng con lại nói  cho tụi bạn là hắn siêng làm việc nhà và nấu nướng cũng khá.Nhưng thưc lòng con chỉ muốn dùng chuyện đó để nhắc nhở họ rằng: đó là công việc mà một đứa trẻ lớp 6 vẫn thường làm đấy, đừng kêu ca nữa, tập mà làm dần đi.Con ko thích kiểu ích kỉ coi công việc gia đình là của một người, bởi đó là người mà con yêu nhất: mẹ .Mẹ đã vất vả nhiều rồi,Mẹ cũng đi làm, cũng vất vả, sao lại coi đó là việc của mẹ.Vậy nên ở nhà, giữa 2 đứa tụi con đã có giao ước : phân việc ra mà làm, mẹ đã có tuổi rồi,lại phải đi làm vất vả, ko thể để mẹ đụng tay vào việc nhà mãi được, đứa nào bận ôn thi hoặc mệt thì đứa kia làm thay, đứa nào  kêu ca làm mẹ buồn thì đừng có mó tay vào.
 
Nói là nói vậy,nhưng thực ra con cũng thấy áy náy.Hắn còn nhỏ quá nội nhỉ?mà hắn lại là con trai chứ ko phải con gái,cứ để hắn làm những việc ấy con cũng thấy tội cho hắn.Phải chi con học khá hơn chút nữa nội nhỉ?có lẽ con đã đỗ y hà nội, sẽ có thể ở gần, phụ mẹ nhiều hơn và hắn cũng ko phải vất vả với việc nội trợ.Nhưng ...con lại ko làm đc điều đó.Nhiều lúc con thấy bản thân mình thật vô dụng, chỉ cố gắng thêm chút nữa thôi mà cũng  ko xong.Hắn mới 12 tuổi.Nhìn thấy vẻ chín chắn của hắn so vơi các bạn cùng tuổi, con vừa thấy vui mà cũng thấy xót cho hắn.Vui vì thấy hắn đã lớn,đã biết cùng con san sẻ việc nhà,phụ giúp cho mẹ,đã biết nghĩ đến người khác, vậy là con đã có chỗ dựa, đã  có thể an tâm phần nào. Nhưng cũng buồn vì tuổi của hắn ko nên có nhiều bận tâm như vậy, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ.Những đứa trẻ cung tuổi với hắn bây giờ đa số vẫn còn đc chăm chút từng chút một.Có khi vẫn đc bố mẹ đưa đón ấy chứ. 
Bố bảo con  rằng: kệ hắn, một thằng đàn ông là phải biết lo toan mọi việc, con cứ chiều hắn quá hắn sẽ hư.Con biết chính sách giáo duc cua nhà mình,từ nhỏ bất cứ ai cũng phải học cách tự lập,nhất là con trai thì sẽ càng bị rèn ác hơn.Con còn nhớ chú Trung con ông Phương vẫn loc cóc đạp xe đi học đại học cho tới tận khi lên máy bay ra nước ngoài.Có một lần xe hỏng chú xin ông cho tiền đi vá xe,ông đã ra ngõ mua một bộ đồ sửa xe về và từ từ hướng dẫn chú sửa nó.
Bố ơi chỉ tốn một ít tiền thôi mà bố .
Chỉ một ít tiền thôi sao con không tự đi kiếm?
Mà ông Phương thì nội biết rồi mà,ông ý chỉ có 1 cậu con trai độc nhất đó thôi, ông ý thì...đủ tiền để mua vài con mẹc từ lâu.
Bố đã từng nói:vứt nó ra đường nó sẽ sống,cứ coi nó là ông hoàng nó sẽ hỏng.Nhưng con không hoàn toàn đồng ý với bố đâu nội ạ.Con nghĩ như thế có phần cực đoan,dù sao pi h cũng là thế kỉ 21 rồi,cũng phải có một vài thay đổi chứ.Như vậy có hà khắc quá không?Con thấy thương hắn,nhưng chẳng biết làm sao.Đó là chính sách của gia đình rồi,dù con có thương hắn thì cũng không làm gì quá giới hạn được.Bố  sẽ mang hắn vào nam mất.