Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2019

Ở một nơi nào đó, ngoại có khỏe không?
Cuộc sống của con vẫn tiếp diễn kể từ khi ngoại không còn nữa, mọi thứ vẫn tiếp tục, chỉ là thiếu đi một chút nhiệt huyết, một chút niềm vui.
Phải, mọi thứ gần như đã kết thúc , đóng băng cùng một lúc tại thời điểm đó.
Ngoại từng nói với con: khó khăn không đáng sợ, điều đáng sợ là sống mà không có đường nào để đi.
Mọi thứ thật khó khăn.
Hôm nay, trời mưa rất lớn, rất giống hôm mà ngoại không còn ở nhà nữa!
Tới lúc đó, con mới nhận ra, bản thân con rất ích kỉ, rất giống một đứa trẻ, luôn  nghĩ mình đã trưởng thành.Có những lúc, con người ta thực sự cũng không biết là mình đã làm đúng, hay là sai.Chỉ khi người mà mình thương yêu không còn nữa, khi bước đi một mình mới hiểu bản thân mình thật yếu đuối.
Con cũng không biết sau bao nhiêu năm nữa, con sẽ quen,con sẽ tự hiểu là ngoại đơn giản là sẽ không còn ở đó, chờ con gọi điện về, cũng không còn ngồi đó, đợi con về, cũng không còn đợi con nấu cơm cho ngoại nữa.Hoặc là...cũng không còn gọi cho con nữa.Ai cũng sẽ có lúc phải bước đi một mình, dù bản thân đã tự hiểu điều đó từ lâu,  dù có đọc rất nhiều sách tâm lí, nhưng ...ngoại biết không, có lúc con ở viện, nhìn các cụ đi có người thân đưa tới, nhìn họ nói chuyện rất thoải  mái, trong lòng con lại nhớ đến lời ngoại thường đùa với con: cố gắng ra trường,đưa ngoại đi chữa răng,vùng này chẳng có bác sĩ nào cả! có lúc ngoại cười móm mém nói với con như vậy, con cứ như thế đi qua những năm học y vất vả, với một ý nghĩ rất ngây thơ:), cho đến một ngày, con không còn nghe được những lời ngoại nói, con mới hiểu, như thế nào gọi là điểm tựa.
Hôm nay, trời mưa rất lớn, con định tự nghỉ ở nhà, nhưng...bệnh nhân gọi, con lại ra phòng khám....
Ngoại từng bảo con rất có năng khiếu, dạy cái là biết, tới bây h con mới hiểu, đó chỉ là những lời ngoại an ủi con, ngoại từng nói: người già rồi, mọi cái đều kém đi,có con, cuộc sống của ngoại vui vẻ hơn, ngoại rất muốn sống lâu hơn nữa, nhưng...trời chỉ cho ngoại sống đến thế thôi,con không có lỗi, dù con có là bác sĩ, thì cũng có những bệnh không thể chữa được.Ngoại đi xa rồi, sẽ không đau nữa, nhưng...cũng không còn được gặp con nữa.Con phải cố gắng sống thật tốt, khó khăn rồi sẽ qua,chỉ cần có đường, mọi thứ sẽ ổn.
Sau khi ngoại đi rồi, con mới biết mình thật vô tâm, con không hiểu được là ngoại đã biết mình không còn sống được lâu nữa, con chỉ nghĩ đơn thuần rằng mọi xét nghiệm đều tốt, mọi thứ vẫn ổn, nhưng...bây h con đã hiểu, có những thứ không thể nhìn thấy bằng xét nghiệm, có nhiều thứ chỉ có thể cảm nhận, cảm thấy.
Xem bộ phim đó, làm con nhớ lại quãng thời gian vui vẻ của ông cháu mình, cuộc sống của chúng ta đang vui vẻ biết mấy, chỉ sau một lần ngoại bị tai biến, đã khác đi nhiều, có những lúc con tự trách mình, tại sao năm đó con lại để ông bà về quê một mình, tại sao con lại nghe lời người khác, giữ kẽ để làm gì, tại sao con không cố gắng hơn một chút nữa, gọi điện thì có ích gì, có những lúc, cho dù là mình đứng ngay ở đó, cũng không thể làm được gì.
Cứ luôn nghĩ, mình đúng, mình như vậy là có hiếu.Giờ nghĩ lại, mới thấy, chẳng ích gì.Cuối cùng, mọi chuyện vẫn cứ xảy ra.
Con sẽ quen thôi ngoại à, con sẽ hiểu là có những số máy, chỉ có thể ân gọi trong một khoảng thời gian nhất định, hết thời gian đó, sẽ chỉ là: những tiếng tút kéo dài!
Có những người đơn giản là sẽ không ngồi mãi một chỗ để chờ bạn về nữa.
 Nên...còn gọi được là còn vui vẻ.
Còn về được là còn có đường ...
Mưa nặng hạt, nhưng vẫn ghen tị với bệnh nhân,sao họ có người để đưa ra chữa bệnh,còn mình thì chỉ biết nhìn họ trong ghen tị.




Có những lúc.ích kỉ cũng tốt.Nhân hậu chỉ vì không có thứ đáng để ích kỉ thôi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...