Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Quê của nội

Trong thâm tâm, nó rất yêu vùng quê ấy, một góc bình yên, thư thái sau những ngày mệt nhọc ở thành phố.
Ở đó có nhà của Nội, có con muơng nhỏ với những hang cây xanh mát, có những vườn quả xum xuê trái chin,có những nhà thờ lớn nhỏ thấp thoáng phía xa xa.Phải công nhận là quê nó nhiều nhà thờ thật.Có những cánh đồng bát ngát đậm một mùi hường khó tả, mùi hương ấy đã ăn sâu vào tiềm thức nó, như nhưng kỉ niệm và tình thương của nội .

Là những năm tháng ấu thơ nó theo mấy đưa nhỏ trong xóm đi câu cá,nô đùa buổi ban trưa.Cái thời điểm thật tuyệt cho những trò tinh quái của tụi trẻ con.Có lẽ người lớn sẽ chẳng bao giờ hiểu buổi trưa với lũ trẻ thú vị tới nhường nào.Là những đêm đông nó cùng nội đi lễ chùa,đi xem hát.Chẳng hiểu sao nó lại mê nhưng làn điệu ấy tới vậy, một cảm giác khác hẳn với thành phố.Ánh đèn vàng như ngọn lửa ấy đã in sâu trong tâm trí nó .Cho tới tận bây giờ,mỗi khi đi trên đường,nhìn thấy ánh đèn ấy, lòng nó vẫn cảm thấy có gì đó thật ấm áp.Là những buổi nó tíu tít cùng nội đi chợ quê.Ôi ai đã từng một lần  về với những miền quê của bắc bộ mà chưa đi chợ quê thì qua là một thiệt thòi lớn.Nhất là với trẻ con, chợ quê có một ma lực mãnh liệt.Đó là những chiếc đèn xanh đỏ tím vàng , nó ko nhấp nháy bằng điện như ở thành phố nhưng có sức thu hút rieng, sức hút đặc biệt cho tụi trẻ con.Đó là những món quà thơm và hấp dẫn đến khó tả, ko phải là thứ đường hoá học ăn chẳng có chút hương vị gì hay chỉ là thứ hương vị tổng hợp chẳng ngon tẹo nào.Không, đó là những hương thơm tự nhiên , một thứ đặc sản mà chỉ vùng quê mới có, ai chưa từng nếm thử thì xem như chưa biết ăn.Đó còn là  những hôm nhộn nhịp , vui ơi là vui nhé, ở chợ có bao nhiêu là hoa,  bao nhiêu là quần áo đẹp ,trong con mắt trẻ thơ điều đó thật kì diệu…Là những đêm tháng chạp, nó háo hức canh nồi bánh trưng với ông anh họ.Hai nhóc ba bốn tuổi cứ ngồi ì cạnh nồi bánh vì sợ đứa kia ăn hết mấtT.T.Bây giờ, nó ko thể nhớ nổi vào những đêm ấy nó đã mơ những gì, nhưng nó vẫn nhớ về những chiếc bánh Cóc, một thứ quà đặc biệt mà Nội dành cho chúng, nó nhỏ hơn bánh trưng, được gói từ phần gạo còn sót lại của mẻ gói,mà nội cố y gói riêng cho mấy đứa cháu nhỏ đang háo hức .Phải nói chính xác là cai cảm giác ăn bánh cóc khác hẳn với bánh trưng, nó dẻo , thơm , bỏng rát lưỡi.Trong  khoảnh khắc ấy nó có cảm giác có thể ăn hết cả nồi bánh .Lần nào 2 đứa khi lân la xem nội gói bánh cũng xí phần hết cái nọ đến cái kia, nhưng mà có ăn đâu, chỉ  được lúc đầu thôi .
Từ ngày nội đi, nó cũng ít về quê hơn, các bác lại chuyển lên thành phố,ai cung mải làm ăn,chẳng còn thời gian đâu mà gói bánh trưng,bánh cóc nữa.Căn nha xưa vắng nội,cứ hưu quạnh,lạnh lẽo sao ấy.Tết vắng bóng bánh trưng ,bánh cóc,cứ thấy bần thần,nhớ một thứ gì xa vắng.Vậy là nó chạy vô quê ngoại để đc ăn bánh cóc,để thấy lại được cái không khí tết năm nào.Nó thấy có gì đó mất mát,tiếc nuối trong lòng.