Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Noel

Noel năm nay là một ngày đặc biệt: Lần đầu tiên trong đời ,mình nhắn tin chúc giáng sinh an lành cho papa và mama.Gửi tin nhắn đi và chờ đợi,mường tượng ra nụ cười vừa ngạc nhiên, khó hiểu xen lẫn hạnh phúc trên khuôn mặt vốn nghiêm nghị của papa và hiền từ của mama.Minh cảm giác như mình đang lớn dần.Ông già noel hàng năm vẫn gửi tiền về để bà già noel đi chợ mua quà cho tụi nó,nhưng mà chẳng ai tặng quà cho ông già noel và bà già noel cả.Năm nay thì khác rùi. Không giống như mọi năm,năm nay mình ko nhắn tin cho tất cả bạn bè nữa,chỉ nhắn cho một vài người thân thích,viết thiệp cho những người bạn mới và bắt đầu những mối quan hệ mới.Mình sẽ ko sống với quá khứ nữa.Chỉ còn 4 mùa noel nữa thôi.y Lúc nấu bữa tối,một người bạn nhắn tin báo mình đc 7 môn tư tưởng.AAAAAAAAAA qua rồi,mình may mắn thật,chỉ học 11/20 câu,câu 2 ko học gì,thế mà lại đc các bạn nhắc bài=), lại còn đc 7 nữa chứ =). Tối nay ko biết còn chuyện vui gi nữa ko nhỉ?
Tối hôm qua mình ngủ một giấc ngon lành từ 8h đến tận sáng hôm sau.Quên hết hóa sinh,điều dưỡng,quên hẳn giải phẫu luôn.Chỉ nhớ về các món ngon của mama,nụ cười của nhóc Minh.
Cảm ơn ông già noel đã cho mình 1 noel thật tuyệt=)
Sáng 25,ôm theo túi quà,chạy vô lớp và phát quà.Oa không khí ngày 25 mới thiệt là vui.Cảm giác ấy lại quay lại rùi.Thật tuyệt ^^.
Tối 25:Chỉ có thể là bố ,ông già noel của con.Ui con yêu bố quá.
Tối nay bố gọi điện cho mình
-Thời tiết ngoài đó có lạnh không con?
-Trời lạnh phải chịu khó mua gì ăn uống vào,lạnh thì mua thêm quần áo ấm mà mặc.
- Thiếu tiền thì bảo bố,bố bảo mẹ chuyển thêm cho.
-Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe,đừng áp lực thi quá ,cũng đừng bận tâm tới gia đình nhiều,bây giờ việc quan trọng nhất của con là sống cho tốt,tự lo được cho mình.
-Đừng thức khuya quá,ko tốt đâu.Thế nhé,bố cúp máy đây.
Chờ mãi chẳng thấy j
-Sao con chưa cup may?
-Dạ con chờ bố cup máy trước.
-Cup máy đi,còn học bài.
Bố của con không thể đưa con đi thi tốt nghiệp cấp 3.Ko thể đưa con đi thi đại học một cách chọn vẹn.Lúc về một mình trên xe bus,và tự đi thi trong hôm thi sau,nhìn thấy các bạn ai cũng có bố hoặc mẹ đi cùng,con cũng thấy tủi thân,cũng bùn chút xíu đấy.Nhưng mà con đã quen làm mọi việc một mình rồi,nên cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua trong giây lát.
Bố của con cũng chẳng mấy khi nói được mấy câu an ủi,động viên,chẳng chạy đến bên con ,khóc cùng con như mẹ.Bố không ở bên con thường xuyên,ko thể đưa đón con đi học,ko thể đưa con đi chơi noel,đi chơi công viên vào cuối tuần  như bao ông bố khác.
Nhưng
.
.
.
.
Bố luôn làm mọi việc để con có thể sống tốt hơn.
Bây giờ  thì con đã hiểu rồi.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Bức ảnh



Ngắm nhìn bức ảnh, nhỏ thấy ấm áp lạ thường. Đó là bức ảnh 2 mẹ con chụp hôm đi BigC ,lâu rùi nhỏ mới vui như vậy. Nhưng ko hiểu sao nhỏ  lại thoáng buồn.Ba năm qua,kể từ dạo nhỏ ôn thi đại học,những dấu hiệu tuổi tác đã dần in dấu trên khuôn mặt người. Hồi nhỏ học lớp 11 ,tóc mẹ vẫn còn đen lánh,sau năm học lớp 12 nhỏ  nhận ra rằng những sợi tóc bạc đã lấm tấm xuất hiện và ngày một mau hơn.Lúc đầu còn nhổ kì hết được.Sau thì nhỏ cố gắng lắm mà vẫn chẳng ăn thua.Không biết trong số những sợi  bạc của mẹ,có bao nhiêu sợi bạc vì sương gió,tuổi tác?bao nhiêu sợi vì lo nghĩ cho nhỏ?
Nhỏ ngắm bức ảnh lần cuối rùi cất đi,ko hiểu sao cứ găp vấn đề liên quan đến gia đình là nhỏ lại cảm thấy mình mềm yếu, đa cảm.Chẳng còn chút lí trí nào.Thật là ...

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

3-12-2012



Hôm nay là thư 2,mùng 3 tháng 12.
Mẹ xuống.Nó mừng rơn,cả buổi học ko sao tập trung đc,câu nó nghe rõ nhất là:Đã hết bài ,mời các em nghỉ.Á á vui quá,nó chạy mất tiêu trong cái nhìn khó hiểu của cô giáo.Chắc cô đang nghĩ:”Không hiểu sao hôm nay con nhỏ này  lại buông tha cho mình sớm thế?”
-Hay là để mẹ đi xe ôm ra bến,con quay về trường đi
-Thôi .Để con đưa mẹ ra.(Mẹ  chỉ xuống 1 tẹo buổi trưa ,ăn với nó bữa cơm rồi lại về luôn,mẹ đâu hiểu đc rằng nó đang cố gắng để đc ở gần mẹ lâu hơn nữa)
-Có xa lắm ko con ?
-Cũng ko xa lắm đâu mẹ ạ.Đi ù tý là ra đến bến
-Mẹ chỉ sợ con mệt
-Mệt j đâu mà,lâu lâu vận động tý cho giãn gân cốt.
Nó nói rối.Từ nhà nó ra bến ngot 7 cây,nó đạp nhanh cũng mất gần 30 phút.Tay phải nó vẫn còn nhức vì tập bong truyền chiều thứ 7.Nó cũng ít nói hơn ,ko phải vì ko muốn nói mà bởi nó …đang cố kìm cơn đau lại.Cung tại nó lười tập thể thao nên điểm thể dục lúc nào cũng lẹt đet và hay bị trấn thương.Đấy là môn nó ớn nhất trong lich sử căp sach đến trường,còn hơn cả triết học .(Nó cũng ko hiểu nổi sao năm ngoái nó có thể qua đc nội dung  chạy bền 800 m,với 1 đứa như nó đó quả là kì tích.Nhưng nó biết năm nay ki tich đó se ko lăp lại,chắc chắn là nó sẽ thi rơt bong chuyền.Hic,con mà qua được bong chuyền con tình nguyện cắn rứt lương tâm 1 tháng=))Nó ko nói nhiều về Hp mà chuyển qua hỏi về gia đình,công việc,sức khỏe của mẹ,vì nó biết mẹ của nó có thể nói cả ngày,chỉ cần có người gợi chuyện và sẵn sang nghe.
Chờ mẹ lên xe,yên vị ở  ghế đầu,đợi xe chuyển bánh nó mới về.Người ta thì bảo thế là ngoan,là có trách nhiệm.Còn riêng nó ,nó chỉ muốn an tâm về người phụ nữ mà nó yêu nhất trên đời.Đứng thẫn thờ nhìn xe lăn bánh ,nó bỗng cảm thấy…lại thế rùi,ghét thật,gần 20 tuổi đến nơi rùi mà chẳng lớn hơn được chút nào.No gọi với theo như cố gắng kìm nén những cảm xúc  bên trong:
-Khi nào về tới nhà mẹ nhớ gọi điện cho con nhé.
Mẹ nó quay lại,khẽ cười,gật đầu.
Nó quay đi luôn.Nó biết nó ko thể…
Về thôi , phải quay về thôi,về với ước mơ của mình nào. tối nay  còn phải đi học