Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Noel

Noel năm nay là một ngày đặc biệt: Lần đầu tiên trong đời ,mình nhắn tin chúc giáng sinh an lành cho papa và mama.Gửi tin nhắn đi và chờ đợi,mường tượng ra nụ cười vừa ngạc nhiên, khó hiểu xen lẫn hạnh phúc trên khuôn mặt vốn nghiêm nghị của papa và hiền từ của mama.Minh cảm giác như mình đang lớn dần.Ông già noel hàng năm vẫn gửi tiền về để bà già noel đi chợ mua quà cho tụi nó,nhưng mà chẳng ai tặng quà cho ông già noel và bà già noel cả.Năm nay thì khác rùi. Không giống như mọi năm,năm nay mình ko nhắn tin cho tất cả bạn bè nữa,chỉ nhắn cho một vài người thân thích,viết thiệp cho những người bạn mới và bắt đầu những mối quan hệ mới.Mình sẽ ko sống với quá khứ nữa.Chỉ còn 4 mùa noel nữa thôi.y Lúc nấu bữa tối,một người bạn nhắn tin báo mình đc 7 môn tư tưởng.AAAAAAAAAA qua rồi,mình may mắn thật,chỉ học 11/20 câu,câu 2 ko học gì,thế mà lại đc các bạn nhắc bài=), lại còn đc 7 nữa chứ =). Tối nay ko biết còn chuyện vui gi nữa ko nhỉ?
Tối hôm qua mình ngủ một giấc ngon lành từ 8h đến tận sáng hôm sau.Quên hết hóa sinh,điều dưỡng,quên hẳn giải phẫu luôn.Chỉ nhớ về các món ngon của mama,nụ cười của nhóc Minh.
Cảm ơn ông già noel đã cho mình 1 noel thật tuyệt=)
Sáng 25,ôm theo túi quà,chạy vô lớp và phát quà.Oa không khí ngày 25 mới thiệt là vui.Cảm giác ấy lại quay lại rùi.Thật tuyệt ^^.
Tối 25:Chỉ có thể là bố ,ông già noel của con.Ui con yêu bố quá.
Tối nay bố gọi điện cho mình
-Thời tiết ngoài đó có lạnh không con?
-Trời lạnh phải chịu khó mua gì ăn uống vào,lạnh thì mua thêm quần áo ấm mà mặc.
- Thiếu tiền thì bảo bố,bố bảo mẹ chuyển thêm cho.
-Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe,đừng áp lực thi quá ,cũng đừng bận tâm tới gia đình nhiều,bây giờ việc quan trọng nhất của con là sống cho tốt,tự lo được cho mình.
-Đừng thức khuya quá,ko tốt đâu.Thế nhé,bố cúp máy đây.
Chờ mãi chẳng thấy j
-Sao con chưa cup may?
-Dạ con chờ bố cup máy trước.
-Cup máy đi,còn học bài.
Bố của con không thể đưa con đi thi tốt nghiệp cấp 3.Ko thể đưa con đi thi đại học một cách chọn vẹn.Lúc về một mình trên xe bus,và tự đi thi trong hôm thi sau,nhìn thấy các bạn ai cũng có bố hoặc mẹ đi cùng,con cũng thấy tủi thân,cũng bùn chút xíu đấy.Nhưng mà con đã quen làm mọi việc một mình rồi,nên cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua trong giây lát.
Bố của con cũng chẳng mấy khi nói được mấy câu an ủi,động viên,chẳng chạy đến bên con ,khóc cùng con như mẹ.Bố không ở bên con thường xuyên,ko thể đưa đón con đi học,ko thể đưa con đi chơi noel,đi chơi công viên vào cuối tuần  như bao ông bố khác.
Nhưng
.
.
.
.
Bố luôn làm mọi việc để con có thể sống tốt hơn.
Bây giờ  thì con đã hiểu rồi.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Bức ảnh



Ngắm nhìn bức ảnh, nhỏ thấy ấm áp lạ thường. Đó là bức ảnh 2 mẹ con chụp hôm đi BigC ,lâu rùi nhỏ mới vui như vậy. Nhưng ko hiểu sao nhỏ  lại thoáng buồn.Ba năm qua,kể từ dạo nhỏ ôn thi đại học,những dấu hiệu tuổi tác đã dần in dấu trên khuôn mặt người. Hồi nhỏ học lớp 11 ,tóc mẹ vẫn còn đen lánh,sau năm học lớp 12 nhỏ  nhận ra rằng những sợi tóc bạc đã lấm tấm xuất hiện và ngày một mau hơn.Lúc đầu còn nhổ kì hết được.Sau thì nhỏ cố gắng lắm mà vẫn chẳng ăn thua.Không biết trong số những sợi  bạc của mẹ,có bao nhiêu sợi bạc vì sương gió,tuổi tác?bao nhiêu sợi vì lo nghĩ cho nhỏ?
Nhỏ ngắm bức ảnh lần cuối rùi cất đi,ko hiểu sao cứ găp vấn đề liên quan đến gia đình là nhỏ lại cảm thấy mình mềm yếu, đa cảm.Chẳng còn chút lí trí nào.Thật là ...

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

3-12-2012



Hôm nay là thư 2,mùng 3 tháng 12.
Mẹ xuống.Nó mừng rơn,cả buổi học ko sao tập trung đc,câu nó nghe rõ nhất là:Đã hết bài ,mời các em nghỉ.Á á vui quá,nó chạy mất tiêu trong cái nhìn khó hiểu của cô giáo.Chắc cô đang nghĩ:”Không hiểu sao hôm nay con nhỏ này  lại buông tha cho mình sớm thế?”
-Hay là để mẹ đi xe ôm ra bến,con quay về trường đi
-Thôi .Để con đưa mẹ ra.(Mẹ  chỉ xuống 1 tẹo buổi trưa ,ăn với nó bữa cơm rồi lại về luôn,mẹ đâu hiểu đc rằng nó đang cố gắng để đc ở gần mẹ lâu hơn nữa)
-Có xa lắm ko con ?
-Cũng ko xa lắm đâu mẹ ạ.Đi ù tý là ra đến bến
-Mẹ chỉ sợ con mệt
-Mệt j đâu mà,lâu lâu vận động tý cho giãn gân cốt.
Nó nói rối.Từ nhà nó ra bến ngot 7 cây,nó đạp nhanh cũng mất gần 30 phút.Tay phải nó vẫn còn nhức vì tập bong truyền chiều thứ 7.Nó cũng ít nói hơn ,ko phải vì ko muốn nói mà bởi nó …đang cố kìm cơn đau lại.Cung tại nó lười tập thể thao nên điểm thể dục lúc nào cũng lẹt đet và hay bị trấn thương.Đấy là môn nó ớn nhất trong lich sử căp sach đến trường,còn hơn cả triết học .(Nó cũng ko hiểu nổi sao năm ngoái nó có thể qua đc nội dung  chạy bền 800 m,với 1 đứa như nó đó quả là kì tích.Nhưng nó biết năm nay ki tich đó se ko lăp lại,chắc chắn là nó sẽ thi rơt bong chuyền.Hic,con mà qua được bong chuyền con tình nguyện cắn rứt lương tâm 1 tháng=))Nó ko nói nhiều về Hp mà chuyển qua hỏi về gia đình,công việc,sức khỏe của mẹ,vì nó biết mẹ của nó có thể nói cả ngày,chỉ cần có người gợi chuyện và sẵn sang nghe.
Chờ mẹ lên xe,yên vị ở  ghế đầu,đợi xe chuyển bánh nó mới về.Người ta thì bảo thế là ngoan,là có trách nhiệm.Còn riêng nó ,nó chỉ muốn an tâm về người phụ nữ mà nó yêu nhất trên đời.Đứng thẫn thờ nhìn xe lăn bánh ,nó bỗng cảm thấy…lại thế rùi,ghét thật,gần 20 tuổi đến nơi rùi mà chẳng lớn hơn được chút nào.No gọi với theo như cố gắng kìm nén những cảm xúc  bên trong:
-Khi nào về tới nhà mẹ nhớ gọi điện cho con nhé.
Mẹ nó quay lại,khẽ cười,gật đầu.
Nó quay đi luôn.Nó biết nó ko thể…
Về thôi , phải quay về thôi,về với ước mơ của mình nào. tối nay  còn phải đi học


Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Tắc Đường



Lông mày nhỏ khẽ nhíu lại.Tắc đường.Nhỏ cứ nghĩ chỉ ở Hà Nội mới hay tắc đường ,nhưng nhỏ đã nhanh chong ngộ ra là bản thân suy nghĩ quá giản đơn khi tớ Hải Phòng.Liếc nhìn đồng hồ,nhỏ giật mình : ủa sao hôm nay nhỏ lại đi đường này?Bình thường con đường này vốn thông thoáng,chỉ có giờ này là tầm tụi tiểu quỷ tan học ,người xe chen chúc, cấm nhúc nhíc =(.Mọi khi nó đều tránh qua đường khác để về nhà ,hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rẽ vô đường này.
Đảo mắt 1 lượt,nhỏ nhớ ra còn 1 lối rẽ qua một con hẻm ,dẫn qua hồ rồi quay lai đường chính. Đó vốn là đường tắt,bác nhỏ đã dẫn nhỏ đi qua đó vài lần nhưng nhỏ ít đi vì con đường vốn vắng vẻ , đâm ra nhỏ thấy ghê ghê thế nào. Đang mải suy nghĩ ,nhỏ nhận thấy dòng người đang di chuyển dần về phí con hẻm.Nhỏ tặc lưỡi:
-Đông người thế này  sợ gì?
Nói rùi nhỏ rẽ vào con hẻm đi về phía hồ. Ở Hải phòng cũng có nhiều hồ nước đẹp,và khéo quy hoạch lắm, đâu ra đó chứ ko ngột ngạt như ở Hà Nội,chỉ có điều có những nơi vẫn  chưa được xây dựng xong,hai bên hồ ngoài những căn biệt thự nhỏ nhắn quay mặt về phía hồ ,vẫn còn thấp thoáng một vài khoảng đất nhỏ .Chắc chủ nhân tiếc đất nên vẫn trồng màu.Một vài luống hoa cúc được rào cẩn thận bên những luống rau diếp,xu hào hãy còn non.Chắc là rau của nhà-nhỏ nghĩ vây ,chứ đem bán thì chẳng được mấy.
Nhỏ khẽ bật cười,nhỏ nhớ về cánh đồng Ước Mơ của nhỏ và nhóc Minh.Tên cánh đông là do 2 chị em thống nhất đặt cho.Nhóc Minh thích mấy cái tên như:Kì Bí,hoặc Bí Ẩn,Hắc Ám hơn cơ mà nhỏ vừa nghe đã lắc đầu nguầy nguậy.Tới lúc hắn nghĩ ra cái tên Uớc Mơ thì cả 2 đứa đều đồng tình.Sắp tết rồi,cánh đồng ấy ngày thường vốn đã đẹp,mấy bận giáp tết sẽ cành lung linh hơn.Nhỏ nhớ mấy chập ở nhà nóng như lò lửa,2 chị em đều di tản ra đây, ở đó mát lắm lại yên tĩnh.Nhóc Minh cứ hí húi với cái cần câu cá và mấy con côn trùng.Còn nhỏ chỉ thích ngắm nhìn mấy luống rau và những bông hoa đồng nội nhỏ xíu.Có lần nhỏ thấy một bông rất đẹp liền gọi nhóc minh lại xem,nhưng hắn lai thờ ơ chẳng quan tâm mấy.
-Chị mà hái là nó sẽ chết đấy.
Hắn chỉ nói vậy thôi rồi lại tập trung vào cái cần câu .Dạo đầu, nhỏ còn nghĩ : chắc là hắn giận nhỏ nên mới nói thế.Về sau ,nhỏ lại nghĩ khác,có thể đơn giản là hắn không thích nên mới nói thế thôi,cái đó chăng liên quan đến nhỏ.Môt lần, nhỏ đánh bạo đem chuyện đó ra hỏi hắn.
-Chị nghĩ thế là đúng, em chẳng giận gi chị cả.Em ko thích hoa mà cũng dị ứng với mùi thơm của hoa.Chúng làm em hắt hơi lien tục,chẳng có j hay cả.Chị biet ko,tụi con gái đúng là 1 lũ điên,chúng nó cứ nghĩ là em giận rỗi gì đấy ,rùi rày la, ỉ ôi.Thật phiền phức.Với tụi nó em chỉ gật đầu cười cho qua chuyện,ko đẹp thì cũng ừ hoặc khen 1 câu cho chúng nó yên tâm.
Nhỏ nghĩ rùi chun mũi,bộ nhỏ ko phải con gái chắc?Nhưng mà thôi,kể ra hắn nói thật còn hơn là đóng kịch.
-Những nơi  tuyệt thế nay chẳng còn bao nhiêu nữa.
-Mâý khu bên cạnh xây xong cả rồi,em nghĩ…
Hắn ko nói tiếp nhưng nhỏ biết cánh đồng này chắc cũng chịu chung số phận .
-Chị nghe bố nói ở bên Nhật người ta còn trồng cây trong nhà đấy,hay lắn,chẳng hiều sao mình có cây mà cứ chặt đi,có ruộng lúa màu mỡ mà cũng phá đi nhỉ?
Hắn ko nói gì,chỉ nhì xa xăm.Có thể là hắn đang nghĩ gì đó,hoặc chẳng nghĩ gì cả.
-Tới lúc đó tụi mình biết đi đâu .Chuột ơi ,bán kính 5 km quanh nhà mình chuột đều nằm lòng cả,hay chuột kiếm chỗ khác đi.
Hắn vẫn ko nói gì.Nhỏ cũng ko giám lằng nhằng thêm,nhỏ biết tính hăn,bình thường vậy thôi nhưng lằng nhăng lâu  là dễ cáu lắm,nhỏ tuy là chị nhưng mà cũng sợ.
Một hôm nhỏ đang ngồi hí húi đan khăn,mẹ nhỏ nhăn mặt:
-Cái con bé này lúc người ta đan khăn thì chẳng đan,giờ nóng chảy mỡ lại đem khăn ra đan.
Nó cười tinh quái:
-Con chẳng thích giống họ,Bây giờ len rẻ lắm,con ép giá thoải mái mà bà hàng len chẳng nói năng gì,con mua về đan dần.Mùa đông lạnh rùi mới đan khăn thì lấy đâu ra khăn mà quàng.
Mẹ nhỏ lắc đâu đi xuống nhà,như thể bà đã biết rõ tính nết trái khoáy của con bé này vậy
Hắn từ ngoài  chạy vào,mặt hớn hở.
-Mèo ơi đi thôi,có chỗ này hay lắm.
Nhìn hắn hớn hở thế,nhỏ thấy tò mò ,liền bỏ cuộn len lại,lúc xuống nhà đã thây
hắn dắt xe ra rùi.
-Đi đâu thế,có cần chị mang theo ví ko ?
-Ko cần đâu ,ra khu Huynđai có cái này haylắm
Nghe câu cái này hay lắm nhỏ cũng thây tò mò ,hớn hở nhưng cũng hơi ghê ghê,vì có lần hắn dơ nguyên một con sâu sung 2 sừng lên trước mặt nhỏ bảo :Chị thấy con  sâu này đáng yêu chưa,2 cái sừng nhìn ngộ ngộ.Còn nhỏ ư?khỏi cần hỏi,dĩ nhiên là nhỏ hét lên á á,rùi lùi lại chứ sao.Tuy hắn biết nhỏ sợ sâu cơ mà từ nhỏ 2 đứa cứ có cái j hay là lại cho đứa kia xem nên thỉnh thoảng hắn quên mât.Cùng 1 từ đáng yêu nhưng với 2 chị em ,nó lại dùng để chỉ 2 sự vật hoàn toàn khác nhau.Sao chị thiên vị thế?Con sâu ấy có tội tình gì?Sao chị sợ nó mà lại thích Bướm?Em cho chị hay Bướm tuy đẹp nhưng mà nó ngứa lắm đấy,chẳng tốt đẹp gì đâu.Lúc ấy nhỏ tức lắm,nhưng mà đuối lý nên chẳng nói lại được.Lâu dần rồi cũng quen.
Nhưng khi tới nơi nhỏ vui vẻ hẳn,chẳng lo nghĩ bâng quơ gì nữa.Trước mặt nhỏ là một con đường rất rộng nhìn ra ruộng màu.Hắn rắt xe lên vỉa hè,hắn bảo nhỏ đừng đứng dưới lòng đường vì hắn đoán đây là chỗ đậu của mấy xe trọng tải lớn đang phục vụ công trường ở phía sau.Chỗ này râm ,lại có gió đồng mát ,nhỏ thích thú reo lên :
-Oa ,làm thế nào mà Chuột tìm ra chỗ nè thế ?
Hắn khẽ cười ,ko nói gì.Hắn vốn vâỵ mà,vốn hay mắc cỡ với mấy câu khen khen.Cơ mà ko khen lại bảo ko đánh giá đúng mức.Kệ hắn,nhỏ cứ nghĩ gì nói nấy.
Nhỏ nhìn ra xa  bảo hắn :
 -Ở đằng xa kia còn có rặng bạch đàn thì phải.Không biết có đường nào ra đó không?
-Ra đằng kia xem,hình như có đường.
2 đứa rắt xe lại gần thì té ra là đường qua khu Văn Phú.Mặt buồn thiu.Hắn ngồi xuống vỉa hè ,nhìn ra cánh đồng.Nhỏ cũng ngồi xuống bên hắn.
-Giá người ta đừng phá mấy nơi thế này đi thì hay nhỉ?
-Những chỗ như thế này ngày càng ít,có lẽ sau này tụi mình phải tản cư ra ngoại thành.
2 đứa đang nói chuyện rôm rả thì  1 chiếc xe hơi đỗ lại bên lề đương ,gần chỗ tụi nó ngồi.Một người đàn ông bước ra.Nhỏ gọi thế vì ko biet xưng hô thế nào.Gọi là anh thì thấy hơi lợm giọng,mà gọi là chú thì chưa già đến thế.Người đó đứng một mình cánh tụi nó chừng 20 bước,nhìn về phía cánh đồng.
Hắn khẽ nói:
-Chắc là người đi khảo sát dự án đấy.
-Nhỡ họ cũng thich những nơi yên tĩnh như tụi mình thì sao?
-Chẳng biết được.
Nói vậy  chứ nhỏ vẫn liếc nhìn người đó,trong lòng không khỏi lo lắng:Không biết người đó có định tới đây lập dự án phá chỗ này đi thật ko?hay cũng đi tìm bình yên như tụi nó?Ba người im lặng,chẳng ai nói với nhau lời nào nữa,chỉ lặng ngắm  rặng bạch đàn phía xa kia.

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Mưa và tôi



Lại mưa nữa rồi nè,sáng vừa nắng mà chiều đã mưa rồi.Có phải ông trời cũng biêt nó đang buồn, đang lo lắng , nên làm cơn mưa để đồng cảm với nó?Với nó , kể từ lúc nó mất đi một số thứ quan trọng, nó đã nhận ra rằng cuộc sống thật ngắn ngủi mà nó thì nhỏ bé.Có rất nhiều chuyện ko nằm trong dự liệu, trong kiểm soát  của nó, chúng vẫn sảy ra, đến rồi đi mà ko hề báo trước.Ai đó đã nói rằng : chúng ta ko thể thay đổi đc ván bài đã chia , nhưng ta có thể đổi cách chơi.Nó cũng chẳng nhớ chính xác lắm.Nó ko thích những cuốn sách mang nặng lí thuyết, chỉ diễn giaỉ xuông.Nó khoái những cuốn sách có tính ứng dụng cao, phù hợp với những kẻ lười biếng về viếc gặm nhấm sách vở như nó.Và gần như chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe.Nó 1 thể loại …
Câu hỏi mà nó nghe thường xuyên nhất trong một ngày .Đó là:''Hôm nay có j mà vui thế/ phởn thế=)?''.Phải, mỗi ngày nó đều tươi cười te tởn, nhất là khi đi với bạn. Nhưng có lẽ ít ai nghĩ rằng, nó đã tưng chán nản tới mức muốn buông xuôi tất cả.Có những lúc tưởng như ko có lối thoát, ko biết là mình đúng hay sai.Dạo đó nó mất phương hướng tới mức ko biết nên làm gì tiếp.Một điều chưa từng xảy ra với một kẻ luôn có mục tiêu và phương hướng cụ thể như nó.
Thế rồi một tối, nó đi viện với bác.Nó đang chán,cũng muốn đi đâu đó .Mà bác nó lại đang dẫn sinh viên đi thực tập, thế là nó mon men đi cùng.Một ca trực của một sinh viên đã  căng thẳng lắm lắm =(, chứ ko nói đến một bác sĩ trực chính=(((.Dạo đó nó đang phân vân giữa nha khoa và đa khoa, có lẽ vì ngại trực mà sau nó quyết tâm thi nha.Đang chờ bác trong phòng trực với mấy chị y4, nghe kể về cuộc sống sinh viên y.Nó thấy vừa lạ, vừa thú vị , vừa sợ=((.Độ đấy bác toàn bảo nó là con gái bác nên các chị quý nó lắm, có bao nhiêu chuyện trên giời dưới biển, là balabala ra hết =).Đột nhiên có chuông, bao nhiêu  anh chị đi hết.Căn phòng  nãy còn vui vẻ  mà giờ đã vắng tanh, nó đâm lo lo.Cái cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.Nhưng biết làm sao đc=(Lại ngồi đợi trong phòng thôi. , nó thì ko đc đi rồi, nó đã có chữ gì trong đầu đâu  .Một lúc lâu  sau các chị mới quay lại phòng, bàn nhau về chuyện gì ấy, nó nghe ko rõ lắm.
-Tiếc nhỉ.Rõ trẻ mà đã...
-Thương cho ông cụ, năm nay đã ngoài 60 rồi.Nghe đâu còn là con một.
-Uh
Nó lại mon men lại gần, hỏi xem có chuyện gì.Nghe bập bõm càng tò mò hơn.Nó nghe kể lại thì hôm ấy nhập viện là một thanh niên , học đại
học năm cuối rồi,hình như uống rươu rồi bị tai nạn.Lúc người nhà đưa đến đã...rồi.Nó nhìn ông cụ,mà cũng không cầm được nước mắt. Ông lại bên giường tat cho thằng con 2 cái ,lay mãi mà con ông vẫn  không tỉnh. Những giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt đã giạn dày xương gió.Chẳng gì xót xa bằng cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Nhưng giá như là tiễn 1 đứa con ra trận,hi sinh vì tổ quốc còn đỡ.Chứ đằng này…
- Những cảnh thương tâm như vậy ở viện nhiều lắm ,nhất là tầm 11-12 h đêm.Thanh niên bây giờ…Cháu thấy ông cụ ấy đáng thương hay cái thằng đó đáng thương hơn?
Bác nói với nhỏ mà mắt nhìn xa xăm.Người ta thường bảo nhân viên y tế là những người vô cảm,lạnh lung.Nhưng có lẽ họ đã nhầm.
Vẫn còn rất nhiều người đang chiến đấu với tử thần để giành lại sự sống.Tại sao no lại muốn buông xuôi?Bạn nghĩ mình ko muốn sống nữa ,muốn tự tử ư?hãy vào viện một vài tối  đi rồi hẵng quyết định.Còn tôi,tôi chỉ cần 1 tối đó thôi là đã đủ tỉnh ngộ rồi.

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Quê của nội

Trong thâm tâm, nó rất yêu vùng quê ấy, một góc bình yên, thư thái sau những ngày mệt nhọc ở thành phố.
Ở đó có nhà của Nội, có con muơng nhỏ với những hang cây xanh mát, có những vườn quả xum xuê trái chin,có những nhà thờ lớn nhỏ thấp thoáng phía xa xa.Phải công nhận là quê nó nhiều nhà thờ thật.Có những cánh đồng bát ngát đậm một mùi hường khó tả, mùi hương ấy đã ăn sâu vào tiềm thức nó, như nhưng kỉ niệm và tình thương của nội .

Là những năm tháng ấu thơ nó theo mấy đưa nhỏ trong xóm đi câu cá,nô đùa buổi ban trưa.Cái thời điểm thật tuyệt cho những trò tinh quái của tụi trẻ con.Có lẽ người lớn sẽ chẳng bao giờ hiểu buổi trưa với lũ trẻ thú vị tới nhường nào.Là những đêm đông nó cùng nội đi lễ chùa,đi xem hát.Chẳng hiểu sao nó lại mê nhưng làn điệu ấy tới vậy, một cảm giác khác hẳn với thành phố.Ánh đèn vàng như ngọn lửa ấy đã in sâu trong tâm trí nó .Cho tới tận bây giờ,mỗi khi đi trên đường,nhìn thấy ánh đèn ấy, lòng nó vẫn cảm thấy có gì đó thật ấm áp.Là những buổi nó tíu tít cùng nội đi chợ quê.Ôi ai đã từng một lần  về với những miền quê của bắc bộ mà chưa đi chợ quê thì qua là một thiệt thòi lớn.Nhất là với trẻ con, chợ quê có một ma lực mãnh liệt.Đó là những chiếc đèn xanh đỏ tím vàng , nó ko nhấp nháy bằng điện như ở thành phố nhưng có sức thu hút rieng, sức hút đặc biệt cho tụi trẻ con.Đó là những món quà thơm và hấp dẫn đến khó tả, ko phải là thứ đường hoá học ăn chẳng có chút hương vị gì hay chỉ là thứ hương vị tổng hợp chẳng ngon tẹo nào.Không, đó là những hương thơm tự nhiên , một thứ đặc sản mà chỉ vùng quê mới có, ai chưa từng nếm thử thì xem như chưa biết ăn.Đó còn là  những hôm nhộn nhịp , vui ơi là vui nhé, ở chợ có bao nhiêu là hoa,  bao nhiêu là quần áo đẹp ,trong con mắt trẻ thơ điều đó thật kì diệu…Là những đêm tháng chạp, nó háo hức canh nồi bánh trưng với ông anh họ.Hai nhóc ba bốn tuổi cứ ngồi ì cạnh nồi bánh vì sợ đứa kia ăn hết mấtT.T.Bây giờ, nó ko thể nhớ nổi vào những đêm ấy nó đã mơ những gì, nhưng nó vẫn nhớ về những chiếc bánh Cóc, một thứ quà đặc biệt mà Nội dành cho chúng, nó nhỏ hơn bánh trưng, được gói từ phần gạo còn sót lại của mẻ gói,mà nội cố y gói riêng cho mấy đứa cháu nhỏ đang háo hức .Phải nói chính xác là cai cảm giác ăn bánh cóc khác hẳn với bánh trưng, nó dẻo , thơm , bỏng rát lưỡi.Trong  khoảnh khắc ấy nó có cảm giác có thể ăn hết cả nồi bánh .Lần nào 2 đứa khi lân la xem nội gói bánh cũng xí phần hết cái nọ đến cái kia, nhưng mà có ăn đâu, chỉ  được lúc đầu thôi .
Từ ngày nội đi, nó cũng ít về quê hơn, các bác lại chuyển lên thành phố,ai cung mải làm ăn,chẳng còn thời gian đâu mà gói bánh trưng,bánh cóc nữa.Căn nha xưa vắng nội,cứ hưu quạnh,lạnh lẽo sao ấy.Tết vắng bóng bánh trưng ,bánh cóc,cứ thấy bần thần,nhớ một thứ gì xa vắng.Vậy là nó chạy vô quê ngoại để đc ăn bánh cóc,để thấy lại được cái không khí tết năm nào.Nó thấy có gì đó mất mát,tiếc nuối trong lòng.

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Về với nội

Nội à, vậy là con sắp được về với nội rồi, với con , về Nam Định tức là về với nội.Lần này, tất cả mọi người cùng về đấy nội ạ.Nhà chú út nè,nhà con nữa nè,đông đủ hết đấy nội ạ .Chú út đã lập gia đình ,đã chín chắn hơn trước nhiều rồi nội ạ,không còn bồng bột như trước nữa.Hai chú đều có nhà riêng .Có 2 mặt con cả rồi.Cuộc sống cũng ổn định dần.Nhà con cũng mới dọn về nhà mới.Giá mà nội thấy được cảnh này, chắc nội sẽ vui lắm.Con biết mà...Con rất mún dẫn nội đi thăm phòng con,khoe với nội đủ thứ trên trời dưới biển như hồi còn bé,cùng nội đi siêu thi,đi xem phim ở rạp ...nhưng...đó chỉ là một giấc mơ.Con sao vậy nội nhỉ,đang vui  mà giờ con lại...Con lại quên mất là nội đã ko còn nữa.Thât khó để chấp nhận và quen với điều đó.
Không hiểu sao dạo này  có lúc con đang vui mà lại thoáng buồn rất nhanh nội ạ.Cũng tại con ko thích tụ tập, nhưng lại thích cái ko khí tụ tập, nản nội nhỉ?Có lẽ việc xa gia đình làm tính cách con hơi thất thường.Nhưng nội đừng lo cho con nội nhé, con xem hoạt hình một tẹo là sẽ hết ngay thôi. Con nhanh quên lắm mà. Cái này có vẻ hơi bất lợi trong việc học, làm con cứ phải đọc đi đọc lại nhiều lần, với những môn con không thích hoặc không hiểu thì quả là khổ sở.Nhưng nội đừng lo cho con, con hiểu bản thân mình mà, với cả ở dưới này con có nhiều sư phụ lắm, các bạn ấy đối xử với con rất tốt, nhiều lúc làm con hơi ngại.Con hiểu rằng khi mình ko coi mình là siêu nhân thì xung quanh mình sẽ có rất nhiều siêu nhân.Nhưng cái tính đãng trí mau quên có lẽ khá hữu ích với cuộc sống hàng ngày nội ạ, những chuyện con không muốn nhớ hoặc ko thích, con quên nhanh lam^^, có những chuyện làm con bực mình , một lúc sau lại quên, có khi ko nhớ vì sao giận lại chạy đi xin lỗi cái đứa làm mình giận ý ^^, tính con là vậy mà.==>toàn bị nói là trẻ con T_T,
À con kể nội nghe nhé, độ này con lười dữ.Hôm nay , 9h con mới mởi mắt ra.Híc hic, con nhớ là tối qua con đã đặt chuông rồi mà T_T, xí thật.Vậy là con lật đật đi nấu bữa sáng chứ ứ học ngay đâu nội ạ,con mà đói là ko thể tâp trung được.=).Có chuyện này hay lắm nội nhé, có lần con đi xem phim với đám bạn cấp 3, đồ ăn ở đó thực sự là ...tệ.Còn tệ hơn lần đầu tiên con nấu cho nội ăn cơ nội ạ.Mà thực ra cũng chưa tới mức đó, chỉ xấp xỉ thôi=), mà cung ko ăn đc cay, dưng mà con lại ko mún lãng phí đồ ănT_T, thế là đành cố mà nuốt.Cuối cùng cũng xong.Nội cũng biết rồi mà, con mà phải làm cái gì miễn cưỡng là con ghét lắm, thành thử ra con ăn như mèo ý.khổ thân bạn nào nghĩ con ăn như mèo, lần sau mời con ăn món con thích thì chỉ có ===> sạt nghiệp.

Sau khi ăn sáng con đã định hối cải nội ạ,con thề là con học ngay sau khi ăn sáng.Dưng mà ăn trưa xong , con lại đọc truyện trên mạng.Tại học xong Gp con thấy hơi sợ tí xíu,mà thực ra là cũng nhiều nhiều đấyT_T.Con nghe các sư phụ méc nhỏ là đọc truyên thì sẽ hết sợ.(Thực ra nếu nói chuyện với ai đó thì cung đỡ sợ , nhưng mà giữa trưa thế này ai lại gọi điên, nhắn tin cho các bạn, các bạn ấy cũng phải ngủ chứ nội nhỉ.Nhiều lúc học tối xong con sợ lắm, online định nói chuyên thì ai cũng bận cả, mà con thì ko thích làm phiền người khác.Con cứ nhìn màn hình , hoặc đọc truyện xong rồi đi ngủ.Thực ra cũng khuya rồi, nên con ko muốn làm mất giấc ngủ của các bạn, các bạn ấy mai còn phải dậy sớm để đi học nữa mà).Đọc truyện xong con cũng đỡ sợ thật, nhưng lúc nhìn đồng hồ, con hoảng.Á á , 4h 30 rồi, thế là buổi chiều và giấc ngủ trưa đi tong.Tiếp theo thế nào nội cũng đoán ra rồi nội nhỉ,vậy là con chẳng học được mấy, cả ngày chỉ có ăn, ngủ , đọc truyện.Hic, lúc 5h chiều , cái điện thoại của con kêu loạn cả lênY_Y, hóa ra con đặt nhầm báo thức là 5h chiều=,+ May mà hôm nay ko phải đi học^^
Nhà chú bên cạnh chuyển đi rồi nội ạ.Vắng tiếng trẻ con, con cứ  thấy thiếu thiếu.Con quí đưa nhỏ đó lắm.Thỉnh thoảng 2 chị em cùng chơi búp bê và xem hoạt hình thấy vui vui.Cảm giác  ấm áp như được  hồi còn ở nhà, cùng xem ti vi và tranh điều khiển với tên Minh vậy.Tại hắn cứ bật mấy phim làm con sợ==> xấu bụng thật, đã biết con sợ mà cứ hay trêu con >_<.Con nghe bác chủ nhà nói, sắp tới sẽ có một gia đình với 2 đứa con chuyển tới, họ cũng là người tử tế.Thực ra họ có là người như thế nào, con cũng ko quan tâm lắm, vì 2 nhà cách biệt mà.Nhưng  nghe tới 2 đứa nhỏ, con thấy vui.Vậy là con sẽ ko còn cô đơn nữa, sẽ có người chơi cùng với con, cùng xem hoạt hình và ăn những món ăn con nấu.Cãi nhau với tụi nhỏ về các nhân vật hoạt hình khá là vui nội ạ, kiểu cãi nhau của tụi nhỏ khá là kháu=), làm con cũng nhiễm tí xíu.Nhưng con cũng thấy hơi buồn, con nhớ bé Minh.Ko biet ở nhà có ai chơi cùng hắn ko?Hay lại online một mình.Con nghĩ những đứa trẻ  tìm đến thế giới ảo cũng 1 phần vì thấy cô đơn nội nhỉ?Nhớ hồi ở nhà , thỉnh thoảng 2 chị em lại chành chọe với nhau, tức thì tức thật nhưng mà cũng vui.Xa hắn lại thấy nhớ.thấy thương hắn nhiều hơn.Mặc  dù  thỉnh thoảng con lại nói  cho tụi bạn là hắn siêng làm việc nhà và nấu nướng cũng khá.Nhưng thưc lòng con chỉ muốn dùng chuyện đó để nhắc nhở họ rằng: đó là công việc mà một đứa trẻ lớp 6 vẫn thường làm đấy, đừng kêu ca nữa, tập mà làm dần đi.Con ko thích kiểu ích kỉ coi công việc gia đình là của một người, bởi đó là người mà con yêu nhất: mẹ .Mẹ đã vất vả nhiều rồi,Mẹ cũng đi làm, cũng vất vả, sao lại coi đó là việc của mẹ.Vậy nên ở nhà, giữa 2 đứa tụi con đã có giao ước : phân việc ra mà làm, mẹ đã có tuổi rồi,lại phải đi làm vất vả, ko thể để mẹ đụng tay vào việc nhà mãi được, đứa nào bận ôn thi hoặc mệt thì đứa kia làm thay, đứa nào  kêu ca làm mẹ buồn thì đừng có mó tay vào.
 
Nói là nói vậy,nhưng thực ra con cũng thấy áy náy.Hắn còn nhỏ quá nội nhỉ?mà hắn lại là con trai chứ ko phải con gái,cứ để hắn làm những việc ấy con cũng thấy tội cho hắn.Phải chi con học khá hơn chút nữa nội nhỉ?có lẽ con đã đỗ y hà nội, sẽ có thể ở gần, phụ mẹ nhiều hơn và hắn cũng ko phải vất vả với việc nội trợ.Nhưng ...con lại ko làm đc điều đó.Nhiều lúc con thấy bản thân mình thật vô dụng, chỉ cố gắng thêm chút nữa thôi mà cũng  ko xong.Hắn mới 12 tuổi.Nhìn thấy vẻ chín chắn của hắn so vơi các bạn cùng tuổi, con vừa thấy vui mà cũng thấy xót cho hắn.Vui vì thấy hắn đã lớn,đã biết cùng con san sẻ việc nhà,phụ giúp cho mẹ,đã biết nghĩ đến người khác, vậy là con đã có chỗ dựa, đã  có thể an tâm phần nào. Nhưng cũng buồn vì tuổi của hắn ko nên có nhiều bận tâm như vậy, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ.Những đứa trẻ cung tuổi với hắn bây giờ đa số vẫn còn đc chăm chút từng chút một.Có khi vẫn đc bố mẹ đưa đón ấy chứ. 
Bố bảo con  rằng: kệ hắn, một thằng đàn ông là phải biết lo toan mọi việc, con cứ chiều hắn quá hắn sẽ hư.Con biết chính sách giáo duc cua nhà mình,từ nhỏ bất cứ ai cũng phải học cách tự lập,nhất là con trai thì sẽ càng bị rèn ác hơn.Con còn nhớ chú Trung con ông Phương vẫn loc cóc đạp xe đi học đại học cho tới tận khi lên máy bay ra nước ngoài.Có một lần xe hỏng chú xin ông cho tiền đi vá xe,ông đã ra ngõ mua một bộ đồ sửa xe về và từ từ hướng dẫn chú sửa nó.
Bố ơi chỉ tốn một ít tiền thôi mà bố .
Chỉ một ít tiền thôi sao con không tự đi kiếm?
Mà ông Phương thì nội biết rồi mà,ông ý chỉ có 1 cậu con trai độc nhất đó thôi, ông ý thì...đủ tiền để mua vài con mẹc từ lâu.
Bố đã từng nói:vứt nó ra đường nó sẽ sống,cứ coi nó là ông hoàng nó sẽ hỏng.Nhưng con không hoàn toàn đồng ý với bố đâu nội ạ.Con nghĩ như thế có phần cực đoan,dù sao pi h cũng là thế kỉ 21 rồi,cũng phải có một vài thay đổi chứ.Như vậy có hà khắc quá không?Con thấy thương hắn,nhưng chẳng biết làm sao.Đó là chính sách của gia đình rồi,dù con có thương hắn thì cũng không làm gì quá giới hạn được.Bố  sẽ mang hắn vào nam mất.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Chiều buồn không tên

Chiều buồn ko tên
Một buổi chiều buồn, mệt mỏi ,Nó lặng ngắm cánh đồng bát ngát phía xa xa , đầu tựa vào 1 góc lan can tầng thượng.Một góc bình yên của riêng nó, nó thích thú với điều đó.Nhưng nó lại buồn, có lẽ chẳng bao lâu nữa cánh đồng ấy sẽ biến mất, sẽ nhường chỗ cho những toà địa ốc ngột ngạt , hào nhoáng, và cái góc riêng của nó ko còn nữa.

Hồi còn ở nhà, mỗi trưa hè đi học về, nó rất thích rẽ vào 1 con đường, 2 bên đường có những tán cây rợp mát , ngang qua một khu đầm , nó nghĩ vậy vì người ta vẫn thường câu cá ở đó ,đối diện là một ruộng rau lớn xanh mênh mông.Một khung cảnh tươi mát và êm ả giữa long HN ngột ngạt oi bức.

Bây giờ , thỉnh thoảng nó vẫn đi trên con đuong ấy, nhưng đượm một nỗi buồn không tên.Những hang cây vân còn đó, nhưng ruộng rau đã biến mất, đầm nuớc nhỏ cũng ko còn.Người ta đã thay vào đó những dự án , những khung cảnh mới.Cũng phải.Ai lại như nó đi tiếc nhớ những cái kì quặc , thích một thứ xa lạ với thành phố ồn ào này.

Ở nhà, trên bậu cửa sổ của mình ,nó cố ươm cho được những chậu cây nho nhỏ để khoả lấp đi sự trống vắng trong tâm hồn.Nhưng một thời gian sau, nó đành đem chúng xuống tầng 1,trên tầng 3 cây không sống được  dù nó đã cố gắng chăm sóc .Nó chỉ giữ lại một cây để ở trước gương trong phòng tắm. Mẹ nó cam đoan với nó là cây đó sẽ sống.Nhưng nó vẫn buồn,mẹ nó hiểu.Mẹ nó đã mang về cho nó một bất ngờ , nó ngạc nhiên nhưng cung vui vẻ chấp nhận.Đó là những thảm cỏ xen hoa bằng nhựa.Đem rải khắp bậu cửa sổ các phòng và trên bậu cầu thang từng tầng.Một chút an ủi cho một đứa kì quặc như nó.Nó cũng thấy thương mẹ, người duy nhất luôn chiều theo những sở thích chẳng giống ai của nó.Mà còn luôn khích lệ nó cứ giữ cái sở thích ấy, cứ thỉnh thoảng hâm hâm cũng tốt.

Tự nhìn lại mình, nó nhận ra bản thân chẳng có gì đặc biệt:

Nó không xinh.Mặc cho bạn bè, người thân nói gì đi nữa, nó là 1 đứa sống thực tế, nó biết nó là ai.Có lẽ chưa tới mức ma chê quỉ hờn, song ko có gì đặc biệt , nó cũng chỉ được liệt vào hạng bình thường trong cái list dài rằng rặc. Nó biết vậy .Nhưng nó ko thấy buồn .,nó chấp nhận thực tế .Nó có  đeo kiếng cận.Lúc đầu cũng buồn, nhưng sau cũng quen dần , giờ thì gắn bó như chị em thân thiết ,chẳng thể tách rời

Nó cũng ko thông minh.Nó hiểu rõ điều này từ cuối năm lớp 9, khi nó rớt toán tổng hợp.Một nỗi buồn man mác.Nỗi buồn của kẻ chiến bại ngậm ngùi với thực tại.Nó chăm chỉ hơn để theo đuổi ước mơ của mình.Có lẽ so với bạn bè ,nó có may mắn hơn cả vì biết rõ mình muốn gì.Nó quen với những người bạn mới.Mở long mình hơn và cảm thấy vui hơn.
 


Nó rất thích một lời thoại trong phim :”Yêu. Không phải cứ nói yêu là được.Yêu là phải có trách nghiệm với người mình yêu, phải làm cho người ấy hạnh phúc”.Trong thâm tâm nó cũng nghĩ thế.
Mà bây giờ, tương lai của nó vẫn còn mờ mịt lắm.Nó mới chỉ là một sinh viên năm nhất. Còn 5 năm nữa, nó mới ra truờng.Nó vẫn đang sống dựa vào bố mẹ , chẳng thể tự lo cho mình thì lo cho ai được, càng chẳng có đủ tư cách để khiến ai đó hạnh phúc.Có lẽ nó sẽ đợi , đợi tới khi nào nó có một công viêc ổn định , khi ấy nó có thể tự nuôi sống chính mình .
 Cái gì rung ấy nhỉ.Ngồi nghĩ vẩn vơ ,  bây giờ mới để ý là điện thoại nó đang rung.Tiếng nhỏ bạn cùng học vang lên Bala Bala=).Uh .Tui biết rồi.=)Cúp máy.Tự rưng nghe tiếng nhỏ bạn cười, lòng nó cũng vui lây .
Chợt nhận ra hình như nó đã bỏ sót một điều gì đó,  có lẽ  là NỤ CƯỜI.
Uh, nó có thể thiếu nhiều thứ nhưng ko bao giờ thiếu nụ cười, nó vui vì đã mang niềm vui đến cho những người bạn.
Không biết đó có phải là điều đặc biệt của riêng nó ko ?Nó ko biết. Hãy để thời gian trả lời .