Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Ngoaì trời rất lạnh,mưa lất phất rơi.Khoác áo bông ra ngoài mà còn thấy  ngại.
Dưới cơn mưa,mọi vật,mọi sự vẫn diễn ra một cách bình lặng..Mưa  phùn ở Bắc bộ ,mưa lất phất,xen giữa cái  lạnh lẽo, cái buốt giá của ngày đông.Mưa ko thành hạt mà mưa khiến người ta sợ,người ta kinh hơn một trận mưa rào.Mưa lấm lem quần áo.Mưa mù làm bao kiếp người nhỏ bé lao đao.Bà bảo tôi,ko phải ai cũng ghét mưa đến vậy.Ko có mưa phùn cây cối làm sao lên được,ko có mưa phùn thì sao gọi là tiết xuân. Ấy vậy mà tôi vẫn chẳng mong mưa phùn.Tôi ghét mưa phùn.
Mỗi con người trong cơn mưa này,lại có một thân phận một số phận .Người thì đóng cửa kin mit,chui trong chăn ấm viết nhật kí.Kẻ thì lao ra đường từ tờ mờ sang để mưu sinh.Cũng có những người phải đứng ngoài trời lạnh lẽo,kẻ may mắn có ô che đầu,người lạnh lẽo  với manh áo tơi mỏng manh.Mỗi con người mỗi số phận,nhưng ko biết có ai thích mưa ko?
Trong số những người đó có rât nhiều người thân của ta,cũng vậy mà ngoài mưa phùn ra tôi còn ghét cả những người vì thiếu tự tin mà coi nhẹ tình thân.Có những kẻ còn chê bai nghề nghiệp cua bố mẹ là bẩn thỉu,nặng nhọc.Ko  biết  trong những ngày mưa như vậy,họ có bao giờ từng nghĩ : ai là người đã lao ra đường vào trời đông lạnh lẽo để nuôi sống mình ?Ko có nghề nghiệp bẩn thỉu,chỉ có những kẻ ăn bám và vô ơn là bẩn thỉu.Một con người bình thường,ko cần học rộng hiểu nhiều,tối thiểu cũng hiểu được đạo lí cơ bản này. vừa chọn hàng,tôi thường có đủ thời gian hỏi han về cô chủ,thường tối thiểu cũng tới đoạn cô có mấy cháu rồi?Mà  mua lâu lâu ở một quán thì có thể đến đoạn: bài kiêm tra học kì của cháu thế nào? Cuộc sống cứ vậy mà xoay vần ,tôi vẫn mua hàng,cô ấy vẫn bán.Mỗi người mỗi tâm sự,mỗi lo lắng riêng.Tôi cũng hiểu hơn về khu chợ này,một nơi nhỏ bé chưa đựng hi vọng của bao con người.Cô ấy thì rất quí tôi – đúng ra là rất quí cái ngành học của tôi.Mà tôi nhận ra là hình như ai cũng rất quí sinh viên y.Nhưng tôi thì tuyệt nhiên chưa bao giờ coi thường công việc của cô ấy.Và tôi nghĩ,sau này những đứa con của cô ấy lớn lên,chúng cũng nên nghĩ như tôi.Vì chính nhờ những ngày mẹ chúng đứng dưới mưa như vậy mà chúng mới lớn lên mà làm ông nọ bà kia được.
Người Sài Gòn có một câu: mưa khiến người ta nhận ra mỗi kiếp người mỗi số phận ở Sài Thành.Tôi thì tôi cho rằng,mưa khiến người ta nhận ra mỗi kiếp người mỗi số phận,ko chỉ ơ Sài Thành mà có khi là ở mọi nơi có sự hiện diện của mùa mưa
Nồi thịt bò này thơm thật,tôi ko thể viết tiếp với cái bụng đói meo được

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

http://www.podcastsinenglish.com/

http://learnenglish.britishcouncil.org/en/listen-and-watch
http://learnenglish.britishcouncil.org/en/listen-and-watch

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Sắp tới giáng sinh rồi.
Lại một mùa giáng sinh nữa sắp qua đi.
Độ này mình thường hay suy nghĩ về cuộc sống gia đình.Cũng phải,sắp 23 rồi còn gì.Ở quê, người ta cũng có mấy mặt con rồi,bạn mình cũng đã có đứa lên xe hoa về nhà chồng,đa số đã có người yêu,mà cũng thay ra thay vào người yêu mấy bận.Trong lớp cũ kê ra tụi con trai cũng có người yêu gần hết,trừ mấy đứa bạn thân của mình .Chắc là do dị dị giống nhau.Nhưng thôi hôm nay m đâu có định đào xới nhược điểm cua nhóm dị nhân đâu.(điểm đau thương thì có- đàn ông tốt  quá là chúng nó ko yêu đâu mày à - ổng bạn mình nói ra câu đấy sau khi nhận bản điểm năm 3 -nhìn điểm của nó,m tự kỉ quá à! - hehe,tốt cái kiểu nhát gừng của ổng thì...cũng khó nói lắm,tỉ năm mới nói được một câu,mà chưa gì đã em phải thế này,em phải thế kia,:) .Mà thôi ,kệ đi.

M chỉ cảm thấy ,cũng có cảm giác,muốn có một gia đình ,cái này các chị y tá gọi là muốn vào bể khổ :)).Một đứa lông bông như mình,vốn rất ngại ,rất né tránh đề cập tới 2 từ : trách nhiệm. Thực đó,m là m sợ trách nhiệm lắm,mà chẳng hiểu sao m càng chạy nó càng đuổi theo mình.Như kiểu hình với bóng vậy. Từ cuối năm nay,mình  có cái nhìn nghiêm túc hơn một tí về gia đình.Chắc là vì chơi chán cũng thấy thấm mệt rồi.Cơ mà từ thấm mệt đến tìm chỗ nghi chân lâu dài là một khoảng cách rất xa.Tại vì sợ trách nhiệm mà,nên là phải nghĩ kĩ chứ.Tại vì m cảm thấy,khi người khác buồn m cũng rất buồn,rất sợ m sẽ mang lại cho  người khác nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc.Mà cứ như tụi nó,yêu xong rồi cũng chẳng biết sẽ làm gì tiếp thì ảo quá.Mai này ra trường kiểu gì chẳng ai về nhà nấy,cưới nhau là chuyện vạn phần khó khăn.Nếu đã có kết cục đau thương như thế thì...có nên bắt đầu hay ko?
Lại nghĩ linh tinh rồi.Mình khi bắt tay vào việc gì,cũng luôn tự hỏi bản thân mình : mình muốn gì? Chưa trả lời được câu hỏi này thì ko bao h làm.Bây h mình cũng chăng biết là mình muốn có một người bạn như thế nào nữa.Mấy cái người lớn nói thì cứ như kiểu hồ sơ tuyển dụng vậy.Lấy chồng chứ có phải tuyển tài xế đâu.Cuộc sống gia đình rất là mơ hồ.Mà m thì rất ức chế với những thứ mơ hồ,khó nắm bắt.
Chắc tại mấy bộ phim Nhật đấy,trẻ con nhật đáng yêu quá mà ,Nhưng thực tế và phim ảnh khác nhau rất nhiều.Cuộc sống của một người độc thân,mình đã trải qua,rất là vui, mà đôi khi cũng thấy trống vắng.Có lẽ vì con người,đa phần đều ko chịu được cô đơn.Có chăng là vì quan niệm về trách nhiệm của mỗi người khác nhau,nên họ có những cách khác nhau để lấp đấy sự cô đơn cua mình.Ví như : ko vì cô đơn mà đi tìm một người tạm thời lấp chỗ trống.Đó cũng chỉ là một quan niệm,tôi có bạn có thể ko có.Điều đó rất khó nói.
Cuối cùng thì chỉ là một cảm giác muốn có,mà lại quá mơ hồ.Có lẽ gia đình là một lĩnh vực mình cần thêm nhiều nhiều thông tin nữa để quyết định.Nếu muốn có thành công ở bất cứ lĩnh vực nào,bạn cần biết mình muốn gì?Muốn biết mình muốn gì,bạn cần có thông tin,rất nhiều thông tin chính xác.Một khi biết được bản thân mình muốn gì thì mới biết mình phải làm gì.Ôi ,mình bắt đầu thấy chim chóc hót líu lo trên đầu rồi.
Ví như 3 nhà hàng xóm của mình,m đều nhớ rất rõ : ko ngày nào là họ ko cãi nhau,nhưng lại cãi nhau theo những kiểu rất khác nhau,với những lí do vớ vẩn khác hẳn nhau.Một nhà : 2 vợ chồng đều là quân nhân,lí do cãi nhau chủ yếu là vì chị vợ  ngoa khẩu,hay cãi lại chồng,mà thực ra là vì giọng chị ấy lúc nào cũng the thé nên có nói bình thường cũng tưởng cãi nhau.Năm ngày 3 trận,ko có ngày nào là ko có giao lưu văn nghệ.Được cái ổng chồng này có học thức,trị vợ đến nơi đến trốn,chưa thèm đánh ,mà cứ tới đoạn cao trào,quắc mắt một cái là im.Họ ở với mình một năm thì mua được nhà mới.Chuyên đi mất.Gia đình thứ 2 ở với mình lâu nhất,phức tạp nhất.Có cả mẹ chồng - nàng dâu.Lí do cãi nhau là mây chuyện lặt vặt trong nhà,lăt vặt tới nỗi ...chẳng ai nghĩ đc là cớ đê cãi nhau,mà có ngày nào là  ngày thái bình đâu.Điều m nhận ra được ở cái nhà này : làm tư ko phải là một bức tranh màu hồng,lương hậu hĩnh,nhàn nhã,yêu nhau cũng ko phải bức tranh màu hồng,2 người cùng cố gắng vượt qua,mà đó thực sự...là một bức tranh sống động .Mà người chịu khổ : chính là những đứa trẻ.Thật đau lòng là những đứa trẻ lại chính là người gánh chịu hậu quả của những quyết định thiếu suy nghĩ chín chắn của bố mẹ chúng.Cái nhà thứ 3 này,là chán nhất,ko có ngày nào là ko nghe tụi trẻ con khóc,mà mình nghe đến thành chuông báo thức luôn,chuẩn ko cần chỉnh.Li hôn thì li hôn.Ko chịu khổ đc nữa thì li hôn.Nhưng mà...m biết một đứa trẻ ko có bố sẽ có một cuộc sống rất khó khăn khi ở trường học,nó càng khó hòa nhập hơn với cộng đồng ,bởi vì nó luôn mang trong lòng một vết thương,một cái nhìn bi quan.Lúc bé m rất thích làm giáo viên,bởi vì m rất thích quan sát mấy đứa nhỏ,đứa nào cũng đáng iu hết,phải có một lí do nào đó khiến tâm lí tụi nó bị tổn thương thì tụi nó mới bớt đáng iu đi.
Mung lung quá,cuối cùng m cũng chẳng biết đc,cái mà m đang muốn có đc,là cái gì.Hạnh phúc là một thứ qua mơ hồ,đó ko phải là một thứ cụ thể.Cái m muốn có là một số gạch đầu dòng cụ thể.Mà m thì chẳng biêt viêt vào đó cái gì.Cam thấy thứ gì mấy đứa bạn đang hướng tới cũng ko phai từ chìa khóa.Rút cục cái đầu ngốc nghếch này muốn gì đây?Có thực  là có một ông chồng giàu có thì sẽ hạnh phúc ko?Ko đâu,chắc chắn là ko đơn gian như vậy.Nếu ko thì đâu mới là thứ m mong muốn thực sự?
Ngủ thôi.M sẽ nói với cô giáo dạy tiếng Anh : Giáng sinh năm nay em ở nhà,ngủ ,bởi vì em vẫn chưa nghĩ ra được em sẽ đi chơi với ai :P,

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

Những chuỵên xảy ra mấy ngày qua làm m mệt mỏi quá.Một đêm trắng,một ngày mệt mỏi.Tối qua mình mới thiếp đi được một tí.
M cứ tưởng rằng với những gì mình đã trải qua và những gì mình đã được học,được chuẩn bị về tâm lý,thì ko còn việc gì khiến mình mất bình tĩnh nữa.Nhưng bây h,mình mới hiểu,thế nào gọi là cảm giác lo sợ thực sự,như thế nào là : mất phương hướng thực sự.Một con bé cứng cỏi như mình mà phải mất mười phút mới có thể bình tĩnh lại được,mới có thể đỡ run để tiếp tục suy nghĩ xem nên làm gì tiếp,Mình run tới nỗi,ko thể tự lái xe ra bến được,ko nghĩ đc gì.Ngoài một nỗi lo sợ bao trùm,và rất nhiều suy nghĩ tiêu cực .Nước mắt ko ngừng rơi.

Tối đó m ko sao ngủ được.nhắm mắt lại mà nước mắt vẫn ko ngừng chảy ra...Đã lâu rồi,m ko được gặp ông,2 ông cháu chỉ cuối tuần cà kê trên điện thoại.Mới cách đó mấy ngày,ông vẫn nói chuyện với m,vẫn bảo m ông bà khỏe,ko sao cả,bảo m chịu khó học cho tốt ,ăn nhiều cho nó tăng cân.Vậy mà hôm nay đã phai nằm một chỗ,ko nói được.Mấy hôm trời lạnh mình rất lo,cứ sợ huyết áp của ông lên nên cứ gọi về nhà hoài.Nhưng thiệt ko ngờ,bẵng đi mấy hôm mình chuyển khoa,đã xảy ra chuyện. Mấy hôm này,chỉ muốn ngồi một góc với đống bài tập,chẳng có tâm trạng đi đâu.Lòng mình nếu ko vùi đầu vào công việc,thì chẳng biết lấy gì bù lấp phần trống trải,lo sợ bên trong.

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014


khuya quá rồi,meo vẫn ko ngủ được.Meo nhớ tới ánh mắt ấy mà meo lại thấy rùng mình.
Cuộc sống đôi khi rất khó hiểu.Có người như meo chẳng hạn,chẳng bao h phải nghĩ ngợi quá nhiều ngoài cái việc : ngày mai ăn gì.Xung quanh meo có rất nhiều người đàn ông tốt.Họ sẵn sàng cho meo lời khuyên ,và có nhiều người định hướng rất tốt.Meo chỉ cần lượm vài lời khuyên hữu ích với mình,và làm theo ,vậy là đủ.
Nhưng cũng có những cô bé ko có được sự may mắn như meo.Meo ko quên được những giọt nước mắt của bé hàng xóm.Bố mẹ em sắp ra tòa li dị,họ chia nhau tài sản và ,,,con cái.Người lớn,họ lúc nào cũng có rất nhiều lí do để biện minh cho hành động của mình.Nói chung là:: người lớn ít khi nhận sai lắm,chỉ có con cái là hay sai thôi.
-Ai dạy con như thế?
-Chẳng ai cả,con ko thích về quê,con thích học ở đây với bạn,con ko thích xa mẹ và cu tí.
-Như thế là hư biết chưa?
Đêm lạnh,mưa buốt.
Cái sự chia ly thực chẳng dễ dàng gì.Hồi bé, meo đọc chuyện : cuộc chia tay của những con búp bê rùi khóc sướt mướt.Tên bạn thân thì cười sặc sụa.Tí nữa meo tát nó một cái vì cái tội to như thế +__ -
Lớn rồi,mà meo vẫn ko hết ám ảnh bơi câu chuyện đó.Người lớn chúng ta có làm gì đi nữa,thì mình chịu là tất nhiên rồi,nhưng ...đừng làm khô mấy đứa nhỏ.Chúng nó còn nhỏ quá,có biết gì đâu,có tội gì đâu chứ?Hôn nhân cũng thiệt là phức tạp,nhìn cảnh chia ly của nhà họ,mà m cũng thấy buồn. Có lẽ vì m có quá nhiều thứ,sống quá hạnh phúc,quá êm đềm?Meo cũng ko biết .Chỉ cảm thấy có gì đó ...

Lúc bé,meo thích mấy cô người Nhật lắm.Tại bố bảo mấy cô vợ người Nhật rất tuyệt .Họ có học thức,lại rất mực kính trọng chồng,thương yêu gia đình.Nhưng mà meo ko thích đàn ông Nhật lắm.Tại meo thấy họ cứ gia trưởng,vũ phu kiểu gì ấy,ko xứng với người vợ mà đàn ông trên cả hoàn cầu này đều ao ước có được.Meo nghĩ hạnh phúc muốn lâu bền,thì 2 bên đều phải tôn trọng nhau.Cứ bảo là yêu một ai đó ,yêu quên cả bản thân mình,có thể vì người mình yêu mà hi sinh bản thân mình.Nghĩ thì rất cao cả,nhưng xét cho cùng thì chết rồi làm sao mà còn yêu nhau được nữa,2 người phải cùng sống thì mới có yêu thương được chứ.Nếu bản thân mình ko chấp nhận được thói hư tật xấu của mình,thì làm sao chấp nhận được thói hư tật xấu của người khác?Chấp nhận ko có nghĩa là buông xuôi.Thường,con người ít khi chịu nhìn một thứ xấu lâu lắm,họ sẽ tìm cách làm cho nó đẹp lên.Chấp nhận để hiêu rằng: thay đổi một người là việc khó như thế nào?Đến mình mình còn chẳng thay đôi tính xấu : ham ăn,hay ngủ được thì làm sao giám thay đổi người khác :))).
Hôn nhân thật là phức tạp .

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Lạnh!
Đông về ùi nhỉ?
Hèm,
Mùa nè ăn cơm vô lém nhóa.
Thích nhứt là ăn cơm nóng với bò kho,gà kho ,cá kho ,thịt kho :)))Chẹp chẹp,thèm hem.
Lại còn nhìu nhìu món canh nóng thơm ngon nứa.
Hì Hì.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày cũng tương đối mệt,nhưng vẫn mún vít  vít linh tinh cái gì đó.
Học đông y,trời ơi,sau 4 năm,người ta nhồi nhét đủ thứ kiến thức tây y vào đầu em rồi,thầy dậy em đông y thế này thiệt là: làm khổ em :((.Tứ chẩn bát cương,âm dương ngũ hành.Híc híc,loạn hết cả lên,tù mù nữa chứ.Nghĩ lại mới nhớ : ngày xưa,chỉ thêm nửa điểm nữa,là em đi theo môn nì,và trở thành một người hoàn toàn khác bây h.Hì ,em của trước đây,nghĩ lại cũng thấy mình...Ích kỉ,cứng nhắc,cái gì cũng đòi phải hoàn hảo,phải đúng ý mình,lúc nào cũng khó tính khó nết với người khác.Uhm,vậy mà số phận run rủi,em lại thiếu đúng 0,5 điểm,Em sẽ nhớ con số này.Vì con số đó làm em xa Hà Nội,cũng làm em trở thành một con người khác.Có lẽ là bớt khó tính khó nết đi được một chút:)).Nhưng cũng chịu nhiều phong sương hơn,sống bụi hơn.Hoặc nếu lúc đó em chần chừ,ừ em chần chừ một tẹo thôi.Có lẽ em sẽ từ bỏ ngành học mình yêu thích.Cũng có thể em đã trở thành một con người hoàn toàn khác bây giờ.Có lẽ bởi tính cách con người em nó vốn đã như vậy rùi.Em vốn là tham sống sợ chết,nên em nắm lấy mọi cơ hội lướt qua mình dù chỉ là nhỏ nhất.Em cơ hồ ko thê chấp nhận : sự ỉ lại và sự thất bại.Ko muốn dựa vào những thứ ko phải là cua mình để sống.Mơ ước cua em là một ngày nào đó,có thể tự do bay lượn trên bầu trời kia bằng đôi cánh của mình,chứ ko phải bằng một thứ gì khác.Vì em cứng đầu lắm cơ,cố chấp lắm cơ.Vậy nên em ko hợp với môn của thầy rùi.Thực ra em thấy môn cua thầy cũng hay lắm,nhưng mờ nó cứ mung lung kiểu gì ấy,gò bó kiểu gì ấy.ko thỏa mãn được khát vọng của em.Ko thể chói buộc được em như môn răng sún :)).
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------