Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Lạnh!
Đông về ùi nhỉ?
Hèm,
Mùa nè ăn cơm vô lém nhóa.
Thích nhứt là ăn cơm nóng với bò kho,gà kho ,cá kho ,thịt kho :)))Chẹp chẹp,thèm hem.
Lại còn nhìu nhìu món canh nóng thơm ngon nứa.
Hì Hì.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày cũng tương đối mệt,nhưng vẫn mún vít  vít linh tinh cái gì đó.
Học đông y,trời ơi,sau 4 năm,người ta nhồi nhét đủ thứ kiến thức tây y vào đầu em rồi,thầy dậy em đông y thế này thiệt là: làm khổ em :((.Tứ chẩn bát cương,âm dương ngũ hành.Híc híc,loạn hết cả lên,tù mù nữa chứ.Nghĩ lại mới nhớ : ngày xưa,chỉ thêm nửa điểm nữa,là em đi theo môn nì,và trở thành một người hoàn toàn khác bây h.Hì ,em của trước đây,nghĩ lại cũng thấy mình...Ích kỉ,cứng nhắc,cái gì cũng đòi phải hoàn hảo,phải đúng ý mình,lúc nào cũng khó tính khó nết với người khác.Uhm,vậy mà số phận run rủi,em lại thiếu đúng 0,5 điểm,Em sẽ nhớ con số này.Vì con số đó làm em xa Hà Nội,cũng làm em trở thành một con người khác.Có lẽ là bớt khó tính khó nết đi được một chút:)).Nhưng cũng chịu nhiều phong sương hơn,sống bụi hơn.Hoặc nếu lúc đó em chần chừ,ừ em chần chừ một tẹo thôi.Có lẽ em sẽ từ bỏ ngành học mình yêu thích.Cũng có thể em đã trở thành một con người hoàn toàn khác bây giờ.Có lẽ bởi tính cách con người em nó vốn đã như vậy rùi.Em vốn là tham sống sợ chết,nên em nắm lấy mọi cơ hội lướt qua mình dù chỉ là nhỏ nhất.Em cơ hồ ko thê chấp nhận : sự ỉ lại và sự thất bại.Ko muốn dựa vào những thứ ko phải là cua mình để sống.Mơ ước cua em là một ngày nào đó,có thể tự do bay lượn trên bầu trời kia bằng đôi cánh của mình,chứ ko phải bằng một thứ gì khác.Vì em cứng đầu lắm cơ,cố chấp lắm cơ.Vậy nên em ko hợp với môn của thầy rùi.Thực ra em thấy môn cua thầy cũng hay lắm,nhưng mờ nó cứ mung lung kiểu gì ấy,gò bó kiểu gì ấy.ko thỏa mãn được khát vọng của em.Ko thể chói buộc được em như môn răng sún :)).
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...