Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Ngoaì trời rất lạnh,mưa lất phất rơi.Khoác áo bông ra ngoài mà còn thấy  ngại.
Dưới cơn mưa,mọi vật,mọi sự vẫn diễn ra một cách bình lặng..Mưa  phùn ở Bắc bộ ,mưa lất phất,xen giữa cái  lạnh lẽo, cái buốt giá của ngày đông.Mưa ko thành hạt mà mưa khiến người ta sợ,người ta kinh hơn một trận mưa rào.Mưa lấm lem quần áo.Mưa mù làm bao kiếp người nhỏ bé lao đao.Bà bảo tôi,ko phải ai cũng ghét mưa đến vậy.Ko có mưa phùn cây cối làm sao lên được,ko có mưa phùn thì sao gọi là tiết xuân. Ấy vậy mà tôi vẫn chẳng mong mưa phùn.Tôi ghét mưa phùn.
Mỗi con người trong cơn mưa này,lại có một thân phận một số phận .Người thì đóng cửa kin mit,chui trong chăn ấm viết nhật kí.Kẻ thì lao ra đường từ tờ mờ sang để mưu sinh.Cũng có những người phải đứng ngoài trời lạnh lẽo,kẻ may mắn có ô che đầu,người lạnh lẽo  với manh áo tơi mỏng manh.Mỗi con người mỗi số phận,nhưng ko biết có ai thích mưa ko?
Trong số những người đó có rât nhiều người thân của ta,cũng vậy mà ngoài mưa phùn ra tôi còn ghét cả những người vì thiếu tự tin mà coi nhẹ tình thân.Có những kẻ còn chê bai nghề nghiệp cua bố mẹ là bẩn thỉu,nặng nhọc.Ko  biết  trong những ngày mưa như vậy,họ có bao giờ từng nghĩ : ai là người đã lao ra đường vào trời đông lạnh lẽo để nuôi sống mình ?Ko có nghề nghiệp bẩn thỉu,chỉ có những kẻ ăn bám và vô ơn là bẩn thỉu.Một con người bình thường,ko cần học rộng hiểu nhiều,tối thiểu cũng hiểu được đạo lí cơ bản này. vừa chọn hàng,tôi thường có đủ thời gian hỏi han về cô chủ,thường tối thiểu cũng tới đoạn cô có mấy cháu rồi?Mà  mua lâu lâu ở một quán thì có thể đến đoạn: bài kiêm tra học kì của cháu thế nào? Cuộc sống cứ vậy mà xoay vần ,tôi vẫn mua hàng,cô ấy vẫn bán.Mỗi người mỗi tâm sự,mỗi lo lắng riêng.Tôi cũng hiểu hơn về khu chợ này,một nơi nhỏ bé chưa đựng hi vọng của bao con người.Cô ấy thì rất quí tôi – đúng ra là rất quí cái ngành học của tôi.Mà tôi nhận ra là hình như ai cũng rất quí sinh viên y.Nhưng tôi thì tuyệt nhiên chưa bao giờ coi thường công việc của cô ấy.Và tôi nghĩ,sau này những đứa con của cô ấy lớn lên,chúng cũng nên nghĩ như tôi.Vì chính nhờ những ngày mẹ chúng đứng dưới mưa như vậy mà chúng mới lớn lên mà làm ông nọ bà kia được.
Người Sài Gòn có một câu: mưa khiến người ta nhận ra mỗi kiếp người mỗi số phận ở Sài Thành.Tôi thì tôi cho rằng,mưa khiến người ta nhận ra mỗi kiếp người mỗi số phận,ko chỉ ơ Sài Thành mà có khi là ở mọi nơi có sự hiện diện của mùa mưa
Nồi thịt bò này thơm thật,tôi ko thể viết tiếp với cái bụng đói meo được

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...