Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Sắp tới giáng sinh rồi.
Lại một mùa giáng sinh nữa sắp qua đi.
Độ này mình thường hay suy nghĩ về cuộc sống gia đình.Cũng phải,sắp 23 rồi còn gì.Ở quê, người ta cũng có mấy mặt con rồi,bạn mình cũng đã có đứa lên xe hoa về nhà chồng,đa số đã có người yêu,mà cũng thay ra thay vào người yêu mấy bận.Trong lớp cũ kê ra tụi con trai cũng có người yêu gần hết,trừ mấy đứa bạn thân của mình .Chắc là do dị dị giống nhau.Nhưng thôi hôm nay m đâu có định đào xới nhược điểm cua nhóm dị nhân đâu.(điểm đau thương thì có- đàn ông tốt  quá là chúng nó ko yêu đâu mày à - ổng bạn mình nói ra câu đấy sau khi nhận bản điểm năm 3 -nhìn điểm của nó,m tự kỉ quá à! - hehe,tốt cái kiểu nhát gừng của ổng thì...cũng khó nói lắm,tỉ năm mới nói được một câu,mà chưa gì đã em phải thế này,em phải thế kia,:) .Mà thôi ,kệ đi.

M chỉ cảm thấy ,cũng có cảm giác,muốn có một gia đình ,cái này các chị y tá gọi là muốn vào bể khổ :)).Một đứa lông bông như mình,vốn rất ngại ,rất né tránh đề cập tới 2 từ : trách nhiệm. Thực đó,m là m sợ trách nhiệm lắm,mà chẳng hiểu sao m càng chạy nó càng đuổi theo mình.Như kiểu hình với bóng vậy. Từ cuối năm nay,mình  có cái nhìn nghiêm túc hơn một tí về gia đình.Chắc là vì chơi chán cũng thấy thấm mệt rồi.Cơ mà từ thấm mệt đến tìm chỗ nghi chân lâu dài là một khoảng cách rất xa.Tại vì sợ trách nhiệm mà,nên là phải nghĩ kĩ chứ.Tại vì m cảm thấy,khi người khác buồn m cũng rất buồn,rất sợ m sẽ mang lại cho  người khác nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc.Mà cứ như tụi nó,yêu xong rồi cũng chẳng biết sẽ làm gì tiếp thì ảo quá.Mai này ra trường kiểu gì chẳng ai về nhà nấy,cưới nhau là chuyện vạn phần khó khăn.Nếu đã có kết cục đau thương như thế thì...có nên bắt đầu hay ko?
Lại nghĩ linh tinh rồi.Mình khi bắt tay vào việc gì,cũng luôn tự hỏi bản thân mình : mình muốn gì? Chưa trả lời được câu hỏi này thì ko bao h làm.Bây h mình cũng chăng biết là mình muốn có một người bạn như thế nào nữa.Mấy cái người lớn nói thì cứ như kiểu hồ sơ tuyển dụng vậy.Lấy chồng chứ có phải tuyển tài xế đâu.Cuộc sống gia đình rất là mơ hồ.Mà m thì rất ức chế với những thứ mơ hồ,khó nắm bắt.
Chắc tại mấy bộ phim Nhật đấy,trẻ con nhật đáng yêu quá mà ,Nhưng thực tế và phim ảnh khác nhau rất nhiều.Cuộc sống của một người độc thân,mình đã trải qua,rất là vui, mà đôi khi cũng thấy trống vắng.Có lẽ vì con người,đa phần đều ko chịu được cô đơn.Có chăng là vì quan niệm về trách nhiệm của mỗi người khác nhau,nên họ có những cách khác nhau để lấp đấy sự cô đơn cua mình.Ví như : ko vì cô đơn mà đi tìm một người tạm thời lấp chỗ trống.Đó cũng chỉ là một quan niệm,tôi có bạn có thể ko có.Điều đó rất khó nói.
Cuối cùng thì chỉ là một cảm giác muốn có,mà lại quá mơ hồ.Có lẽ gia đình là một lĩnh vực mình cần thêm nhiều nhiều thông tin nữa để quyết định.Nếu muốn có thành công ở bất cứ lĩnh vực nào,bạn cần biết mình muốn gì?Muốn biết mình muốn gì,bạn cần có thông tin,rất nhiều thông tin chính xác.Một khi biết được bản thân mình muốn gì thì mới biết mình phải làm gì.Ôi ,mình bắt đầu thấy chim chóc hót líu lo trên đầu rồi.
Ví như 3 nhà hàng xóm của mình,m đều nhớ rất rõ : ko ngày nào là họ ko cãi nhau,nhưng lại cãi nhau theo những kiểu rất khác nhau,với những lí do vớ vẩn khác hẳn nhau.Một nhà : 2 vợ chồng đều là quân nhân,lí do cãi nhau chủ yếu là vì chị vợ  ngoa khẩu,hay cãi lại chồng,mà thực ra là vì giọng chị ấy lúc nào cũng the thé nên có nói bình thường cũng tưởng cãi nhau.Năm ngày 3 trận,ko có ngày nào là ko có giao lưu văn nghệ.Được cái ổng chồng này có học thức,trị vợ đến nơi đến trốn,chưa thèm đánh ,mà cứ tới đoạn cao trào,quắc mắt một cái là im.Họ ở với mình một năm thì mua được nhà mới.Chuyên đi mất.Gia đình thứ 2 ở với mình lâu nhất,phức tạp nhất.Có cả mẹ chồng - nàng dâu.Lí do cãi nhau là mây chuyện lặt vặt trong nhà,lăt vặt tới nỗi ...chẳng ai nghĩ đc là cớ đê cãi nhau,mà có ngày nào là  ngày thái bình đâu.Điều m nhận ra được ở cái nhà này : làm tư ko phải là một bức tranh màu hồng,lương hậu hĩnh,nhàn nhã,yêu nhau cũng ko phải bức tranh màu hồng,2 người cùng cố gắng vượt qua,mà đó thực sự...là một bức tranh sống động .Mà người chịu khổ : chính là những đứa trẻ.Thật đau lòng là những đứa trẻ lại chính là người gánh chịu hậu quả của những quyết định thiếu suy nghĩ chín chắn của bố mẹ chúng.Cái nhà thứ 3 này,là chán nhất,ko có ngày nào là ko nghe tụi trẻ con khóc,mà mình nghe đến thành chuông báo thức luôn,chuẩn ko cần chỉnh.Li hôn thì li hôn.Ko chịu khổ đc nữa thì li hôn.Nhưng mà...m biết một đứa trẻ ko có bố sẽ có một cuộc sống rất khó khăn khi ở trường học,nó càng khó hòa nhập hơn với cộng đồng ,bởi vì nó luôn mang trong lòng một vết thương,một cái nhìn bi quan.Lúc bé m rất thích làm giáo viên,bởi vì m rất thích quan sát mấy đứa nhỏ,đứa nào cũng đáng iu hết,phải có một lí do nào đó khiến tâm lí tụi nó bị tổn thương thì tụi nó mới bớt đáng iu đi.
Mung lung quá,cuối cùng m cũng chẳng biết đc,cái mà m đang muốn có đc,là cái gì.Hạnh phúc là một thứ qua mơ hồ,đó ko phải là một thứ cụ thể.Cái m muốn có là một số gạch đầu dòng cụ thể.Mà m thì chẳng biêt viêt vào đó cái gì.Cam thấy thứ gì mấy đứa bạn đang hướng tới cũng ko phai từ chìa khóa.Rút cục cái đầu ngốc nghếch này muốn gì đây?Có thực  là có một ông chồng giàu có thì sẽ hạnh phúc ko?Ko đâu,chắc chắn là ko đơn gian như vậy.Nếu ko thì đâu mới là thứ m mong muốn thực sự?
Ngủ thôi.M sẽ nói với cô giáo dạy tiếng Anh : Giáng sinh năm nay em ở nhà,ngủ ,bởi vì em vẫn chưa nghĩ ra được em sẽ đi chơi với ai :P,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...