Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014


khuya quá rồi,meo vẫn ko ngủ được.Meo nhớ tới ánh mắt ấy mà meo lại thấy rùng mình.
Cuộc sống đôi khi rất khó hiểu.Có người như meo chẳng hạn,chẳng bao h phải nghĩ ngợi quá nhiều ngoài cái việc : ngày mai ăn gì.Xung quanh meo có rất nhiều người đàn ông tốt.Họ sẵn sàng cho meo lời khuyên ,và có nhiều người định hướng rất tốt.Meo chỉ cần lượm vài lời khuyên hữu ích với mình,và làm theo ,vậy là đủ.
Nhưng cũng có những cô bé ko có được sự may mắn như meo.Meo ko quên được những giọt nước mắt của bé hàng xóm.Bố mẹ em sắp ra tòa li dị,họ chia nhau tài sản và ,,,con cái.Người lớn,họ lúc nào cũng có rất nhiều lí do để biện minh cho hành động của mình.Nói chung là:: người lớn ít khi nhận sai lắm,chỉ có con cái là hay sai thôi.
-Ai dạy con như thế?
-Chẳng ai cả,con ko thích về quê,con thích học ở đây với bạn,con ko thích xa mẹ và cu tí.
-Như thế là hư biết chưa?
Đêm lạnh,mưa buốt.
Cái sự chia ly thực chẳng dễ dàng gì.Hồi bé, meo đọc chuyện : cuộc chia tay của những con búp bê rùi khóc sướt mướt.Tên bạn thân thì cười sặc sụa.Tí nữa meo tát nó một cái vì cái tội to như thế +__ -
Lớn rồi,mà meo vẫn ko hết ám ảnh bơi câu chuyện đó.Người lớn chúng ta có làm gì đi nữa,thì mình chịu là tất nhiên rồi,nhưng ...đừng làm khô mấy đứa nhỏ.Chúng nó còn nhỏ quá,có biết gì đâu,có tội gì đâu chứ?Hôn nhân cũng thiệt là phức tạp,nhìn cảnh chia ly của nhà họ,mà m cũng thấy buồn. Có lẽ vì m có quá nhiều thứ,sống quá hạnh phúc,quá êm đềm?Meo cũng ko biết .Chỉ cảm thấy có gì đó ...

Lúc bé,meo thích mấy cô người Nhật lắm.Tại bố bảo mấy cô vợ người Nhật rất tuyệt .Họ có học thức,lại rất mực kính trọng chồng,thương yêu gia đình.Nhưng mà meo ko thích đàn ông Nhật lắm.Tại meo thấy họ cứ gia trưởng,vũ phu kiểu gì ấy,ko xứng với người vợ mà đàn ông trên cả hoàn cầu này đều ao ước có được.Meo nghĩ hạnh phúc muốn lâu bền,thì 2 bên đều phải tôn trọng nhau.Cứ bảo là yêu một ai đó ,yêu quên cả bản thân mình,có thể vì người mình yêu mà hi sinh bản thân mình.Nghĩ thì rất cao cả,nhưng xét cho cùng thì chết rồi làm sao mà còn yêu nhau được nữa,2 người phải cùng sống thì mới có yêu thương được chứ.Nếu bản thân mình ko chấp nhận được thói hư tật xấu của mình,thì làm sao chấp nhận được thói hư tật xấu của người khác?Chấp nhận ko có nghĩa là buông xuôi.Thường,con người ít khi chịu nhìn một thứ xấu lâu lắm,họ sẽ tìm cách làm cho nó đẹp lên.Chấp nhận để hiêu rằng: thay đổi một người là việc khó như thế nào?Đến mình mình còn chẳng thay đôi tính xấu : ham ăn,hay ngủ được thì làm sao giám thay đổi người khác :))).
Hôn nhân thật là phức tạp .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...