Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

Những chuỵên xảy ra mấy ngày qua làm m mệt mỏi quá.Một đêm trắng,một ngày mệt mỏi.Tối qua mình mới thiếp đi được một tí.
M cứ tưởng rằng với những gì mình đã trải qua và những gì mình đã được học,được chuẩn bị về tâm lý,thì ko còn việc gì khiến mình mất bình tĩnh nữa.Nhưng bây h,mình mới hiểu,thế nào gọi là cảm giác lo sợ thực sự,như thế nào là : mất phương hướng thực sự.Một con bé cứng cỏi như mình mà phải mất mười phút mới có thể bình tĩnh lại được,mới có thể đỡ run để tiếp tục suy nghĩ xem nên làm gì tiếp,Mình run tới nỗi,ko thể tự lái xe ra bến được,ko nghĩ đc gì.Ngoài một nỗi lo sợ bao trùm,và rất nhiều suy nghĩ tiêu cực .Nước mắt ko ngừng rơi.

Tối đó m ko sao ngủ được.nhắm mắt lại mà nước mắt vẫn ko ngừng chảy ra...Đã lâu rồi,m ko được gặp ông,2 ông cháu chỉ cuối tuần cà kê trên điện thoại.Mới cách đó mấy ngày,ông vẫn nói chuyện với m,vẫn bảo m ông bà khỏe,ko sao cả,bảo m chịu khó học cho tốt ,ăn nhiều cho nó tăng cân.Vậy mà hôm nay đã phai nằm một chỗ,ko nói được.Mấy hôm trời lạnh mình rất lo,cứ sợ huyết áp của ông lên nên cứ gọi về nhà hoài.Nhưng thiệt ko ngờ,bẵng đi mấy hôm mình chuyển khoa,đã xảy ra chuyện. Mấy hôm này,chỉ muốn ngồi một góc với đống bài tập,chẳng có tâm trạng đi đâu.Lòng mình nếu ko vùi đầu vào công việc,thì chẳng biết lấy gì bù lấp phần trống trải,lo sợ bên trong.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...