Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Mưa và tôi



Lại mưa nữa rồi nè,sáng vừa nắng mà chiều đã mưa rồi.Có phải ông trời cũng biêt nó đang buồn, đang lo lắng , nên làm cơn mưa để đồng cảm với nó?Với nó , kể từ lúc nó mất đi một số thứ quan trọng, nó đã nhận ra rằng cuộc sống thật ngắn ngủi mà nó thì nhỏ bé.Có rất nhiều chuyện ko nằm trong dự liệu, trong kiểm soát  của nó, chúng vẫn sảy ra, đến rồi đi mà ko hề báo trước.Ai đó đã nói rằng : chúng ta ko thể thay đổi đc ván bài đã chia , nhưng ta có thể đổi cách chơi.Nó cũng chẳng nhớ chính xác lắm.Nó ko thích những cuốn sách mang nặng lí thuyết, chỉ diễn giaỉ xuông.Nó khoái những cuốn sách có tính ứng dụng cao, phù hợp với những kẻ lười biếng về viếc gặm nhấm sách vở như nó.Và gần như chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe.Nó 1 thể loại …
Câu hỏi mà nó nghe thường xuyên nhất trong một ngày .Đó là:''Hôm nay có j mà vui thế/ phởn thế=)?''.Phải, mỗi ngày nó đều tươi cười te tởn, nhất là khi đi với bạn. Nhưng có lẽ ít ai nghĩ rằng, nó đã tưng chán nản tới mức muốn buông xuôi tất cả.Có những lúc tưởng như ko có lối thoát, ko biết là mình đúng hay sai.Dạo đó nó mất phương hướng tới mức ko biết nên làm gì tiếp.Một điều chưa từng xảy ra với một kẻ luôn có mục tiêu và phương hướng cụ thể như nó.
Thế rồi một tối, nó đi viện với bác.Nó đang chán,cũng muốn đi đâu đó .Mà bác nó lại đang dẫn sinh viên đi thực tập, thế là nó mon men đi cùng.Một ca trực của một sinh viên đã  căng thẳng lắm lắm =(, chứ ko nói đến một bác sĩ trực chính=(((.Dạo đó nó đang phân vân giữa nha khoa và đa khoa, có lẽ vì ngại trực mà sau nó quyết tâm thi nha.Đang chờ bác trong phòng trực với mấy chị y4, nghe kể về cuộc sống sinh viên y.Nó thấy vừa lạ, vừa thú vị , vừa sợ=((.Độ đấy bác toàn bảo nó là con gái bác nên các chị quý nó lắm, có bao nhiêu chuyện trên giời dưới biển, là balabala ra hết =).Đột nhiên có chuông, bao nhiêu  anh chị đi hết.Căn phòng  nãy còn vui vẻ  mà giờ đã vắng tanh, nó đâm lo lo.Cái cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.Nhưng biết làm sao đc=(Lại ngồi đợi trong phòng thôi. , nó thì ko đc đi rồi, nó đã có chữ gì trong đầu đâu  .Một lúc lâu  sau các chị mới quay lại phòng, bàn nhau về chuyện gì ấy, nó nghe ko rõ lắm.
-Tiếc nhỉ.Rõ trẻ mà đã...
-Thương cho ông cụ, năm nay đã ngoài 60 rồi.Nghe đâu còn là con một.
-Uh
Nó lại mon men lại gần, hỏi xem có chuyện gì.Nghe bập bõm càng tò mò hơn.Nó nghe kể lại thì hôm ấy nhập viện là một thanh niên , học đại
học năm cuối rồi,hình như uống rươu rồi bị tai nạn.Lúc người nhà đưa đến đã...rồi.Nó nhìn ông cụ,mà cũng không cầm được nước mắt. Ông lại bên giường tat cho thằng con 2 cái ,lay mãi mà con ông vẫn  không tỉnh. Những giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt đã giạn dày xương gió.Chẳng gì xót xa bằng cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Nhưng giá như là tiễn 1 đứa con ra trận,hi sinh vì tổ quốc còn đỡ.Chứ đằng này…
- Những cảnh thương tâm như vậy ở viện nhiều lắm ,nhất là tầm 11-12 h đêm.Thanh niên bây giờ…Cháu thấy ông cụ ấy đáng thương hay cái thằng đó đáng thương hơn?
Bác nói với nhỏ mà mắt nhìn xa xăm.Người ta thường bảo nhân viên y tế là những người vô cảm,lạnh lung.Nhưng có lẽ họ đã nhầm.
Vẫn còn rất nhiều người đang chiến đấu với tử thần để giành lại sự sống.Tại sao no lại muốn buông xuôi?Bạn nghĩ mình ko muốn sống nữa ,muốn tự tử ư?hãy vào viện một vài tối  đi rồi hẵng quyết định.Còn tôi,tôi chỉ cần 1 tối đó thôi là đã đủ tỉnh ngộ rồi.