Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Hum nay ,tư cho bản thân mình cái quyền đc ngủ sớm,mệt tóa rùi.
Hùm,tánh mình nó cũng chán: chỉ ham học mấy môn mình thích:mấy môn ko thích:chẳng hiểu sao muốn ham học mà ko ham học nổi.Nhìn các bạn ngồi chơi,mình rất là rất là khó chịu,vì mình chỉ mong có thêm nhiều thời gian hơn nữa.Mà thôi,các bạn ko chơi thì mình làm gì có bn mà học,thế cũng đc,2-3 đứa đi lục bn với nhau,rùi bàn bạc ,chẳng thống nhất chi cả.Rùi lai mỗi đứa một góc,lặng lẽ với tập sách,cãi nhau với sách vẫn sướng hơn.
Ko có bn,mình chẳng có động lực để học,mình ko thể ngồi bên trang giấy nhét từng chữ đc,mai pải lôi bệnh án ra thôi,kệ cái môn slb,thỉnh thoang lên hội răng ngó tin tức,thấy mình tụt hậu với anh em nhiều tóa,nhưng cung nhận thấy nội, ngoại thực sư rất cần thiết với răng,cả phần miễn dịch ,nội tiết và máu nữa.Hum,có động lực hơn môt tí để hoc tiếp slb,chẳng điểm cao thì cũng ko bị kêu là: sao học 10 tháng về mà vẫn thua đứa ko đi học? là đc roài,
uh ,ai pảo thích làm bs,thích thì pải hoc thoai,
-Bác sĩ là ai? là người chịu trách nhiệm của một phòng khám từ a-->z, học hành lớt phớt thế thì điều hành ai?ai điều hành?Ở nhà luôn cho xong.
Những lời ấy mình ko thể quên đc,mà cũng ko giám quên,đúng thật,học bao nhiêu thứ thi bao nhiêu môn,xong rùi chú hỏi một câu đơn giản về sinh lí ,hóa sinh cũng ko nắm đc,thế thì mình đã học đc gì?thưc ra mình chưa từng coi là cố gắng học trong 2 năm đầu.Học vì điểm thì làm sao mà làm đươc việc.Trong mắt một bác sĩ đó vẫn chỉ là hàng: lớt phớt.Vâng,tuy tư ái nhưng vẫn phải sửa,10 tháng mà,phải khác với bon ko đc đi học chứ.

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

vậy là lại xa hn nữa nhỉ?người ta bảo :lâu dần sẽ quen.Sao trong lòng vẫn chẳng thấy chút thoải mái nào?Vẫn muốn ở nhà ,muốn ăn cơm của mẹ thêm nữa.
Con người mình,...nhiều khi rất...rất là vô dụng.Ko quyết đoán một tị nào hết.Dù trong lòng đã định,pải xuống đây từ sớm,chiu khó ôn slb,mà cứ khất lần ,khất nữa,tới khi ko thể lùi đc nữa mới chịu mò xuống.Hôm ấy ,mấy đứa đi họp nhóm với nhau,nghe vợ kể,là cũng hăng máu lắm ,cũng muốn xuống hp ngay đấy.Cơ mà,hôm sau nhìn vào cái tủ lạnh,nhìn sang thằng em mình,cứ tưởng tượng cái cảnh 12h 15 nó mới bắt đầu mò từ trường về,1h15 lại hớt hải đi học luôn mà mình...lại lùi lại ít ngày,cứ thế hết tuần lúc nào ko hay...haiz...
-yên tâm,năm sau mèo học chuyên ngành rồi,lúc nào ôn thi,mèo về nấu cơm cho mà ăn:)),mình là mình phải cố gắng chấn an nó,và chấn an cả mình nữa,nếu ko thì cả 2 đứa đều ...Thân quá là nó cũng có nhiều rắc rối như vây đấy.Xa cái con chuột bach ấy,cũng cảm thấy  bùn,rùi đây ai sẽ dũng cảm ăn mấy món mình phát minh ra chớ?
Tết nè cũng vui lắm,năm nay nhà ngoại mổ hẳn 2 con lợn,hí hí ,mèo còn đc luộc bánh trưng nữa.Ông ngoại bảo,năm sau mèo về sớm,sẽ dạy mèo ngâm gạo,gói bánh,hí hí năm nay biết luộc bánh với ép bánh là đc rồi.:)),háo hức thế.Mấy chị em vừa canh bánh,vứa nướng khoai,mặt đứa nào cũng ngoen ngoét ra,nom rõ buồn cười.:)),khoai mới nướng thơm thật,nóng bỏng cả tay,kệ thế mới thích chứ:))
Tết về với nội,lòng man mác buồn,lúc mua quà ở hp,chẳng hiểu sao mình lại kêu cô bán hàng lấy 2 chiếc khăn mỏ quạ,lúc tính tiền mới nhân ra,cũng phải đơ ra vài giây.Bao nhiêu năm rồi đấy nhỉ?Vậy mà vẫn ko quên đc người đó,hóa ra trong tim mình,ng đó chưa bao h đi xa.Chỉ là...có những hiện thực thật tàn khốc.Dưới chân mình,chỉ là một nấm mồ xanh.
Gia đình mình chắc là năm nay sẽ có thêm một sinh viên y nữa nội à,chẳng hiểu sao cái nghề khổ cực thế mà cứ lao đầu vào nội nhỉ?Năm nay,nhà mình, ai cũng khá lên,cả nhà lại về nam định ăn tết,nội mà thấy cảnh này,chăc là sẽ vui lắm.

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

14-2-2014

!4-2, lại ngồi cặm cụi viết linh tinh,chẳng biết năm sau đọc lại thế nào,chứ tôi vừa đọc lại mấy bài năm ngoái:)),thấy mình thật là ...sến quá đi:)))
- Bà nhiều lúc tôi công nhận bà giỏi ,nhưng nhiều lúc bà như con hâm ý : bảo thủ :(,
Đấy là lời nhận xét của nhỏ bạn thân của mình.Lại cãi nhau.
Ờ thì thân lắm nên mới hay cãi nhau.Tại đứa nọ cứ cho mình cái quyền lợi đc can thiệp vào cuộc đời đứa kia.
Mà nó cuống lên làm cái gì,khổ chủ vẫn còn đang bình chân như vại đây.Sao phải xoắn.Mình với .nó cứ bàn bạc về công việc ,thì chẳng có chuyện gì,rất hợp chuyện,ăn ý.Cứ dính tới tình cảm là y rằng xích mích.Mà chuyện thực ra cũng chẳng có gì để mà nói.Số là bạn ấy nhiệt tình hỏi han xem mình đã có anh nào chưa.Mình tạt ngang cho cái lòng nhiệt tình hăm hở của nó một gáo nước lạnh: chưa có.Thế là mới bị lên lớp cho một bài .=(
-Bà đang sống ở cái thế kỉ nào thế hả.Con gái bây h là phải diện,duyên dáng cho zai nó thèm,xấu ko phải là  tội,nhưng ko xấu mà cứ làm cho mình xấu là cái tội ko thể tha thứ đc.Như tui nè ,nói cả tá thì hơi ngoa chứ kể ra lúc nào mà chẳng có 3-4 anh theo.
-Bà có nhiều anh theo thì kiếm lấy một anh tử tế đi,cứ thế mãi chẳng hay đâu.
-Bà lạc hâu  bỏ xừ,đc chiều chuộm chăng thích à? mình đẹp mình có quyền chớ.
:(,ngơ ngác
-Bây h còn đứa con gái nào nghĩ cái kiểu cổ như bà: yêu = cưới? từ thích đến yêu,nó  đã là một trời một vực rồi, lại còn từ yêu đến lấy...nghĩ như bà có mà... chóng già ,hại não .Mà tui thấy bà trong công viêc rõ linh hoạt .Bà chẳng bảo : ko thử sao biết?Rồi đùng đùng bỏ tôi,xách va li đi theo cái ước mơ của bà tới tận Hải Phòng còn gì?Sao trong tinh cảm bà cứng nhắc thế nhỉ?Thử có mất gì đâu?
-Đương nhiên là ko dc.Yêu mà ko cưới,thì yêu làm  gì?Phí thời gian.Hại não.
-Phí là phí thế nào?Yêu, tuy hơi có bị nhức đầu một tí,nhưng mà cũng thích thích, cũng vui lắm chớ,chẳng qua trong măt đối tg bảo thủ là bà thì mới thành màu đen thế thui.Tui thấy là bà nên ...
-Nói chung là quan điểm hôn nhân của tui và bà khác xa nhau,nên trong chuyện tình cảm chúng ta ko thể tìm đc tiếng nói chung.Đổi chủ đề đi.Lâu lắm mới gặp mặt,ko lẽ cãi nhau hoài?
-Bà...đúng là cái đồ bảo thủ .Thì tui cũng chỉ muốn tốt cho bà thôi,đấy bà xem đám mình ai cũng có cả rồi,mỗi bà là lúc nào cũng ôm quyển sách,điều kiện cũng đến nỗi nào đâu ...mà kể ra bà thân với bọn con trai còn hơn cả mấy đứa bọn tôi,hiểu bọn nó hơn cả mẹ nó,mà sao bà ko yêu lấy một thằng trong số bọn nó?
-  cứ làm như muốn yêu là yêu ngay đc đấy=.=,mà thôi người tử tế ắt gặp người tử tế,đi đâu đâu mà vội.Cười trừ :))).
- như thế nào là tử tế?Có tiền đồ có đạo đưc là tử tế hay có tiền là tử tế?Bố bà chẳng coi cô con gái cưng là bà  khác nào  tiểu bảo bối ý,có bảo bối nào đặt trên khay gỗ ko?
=.=.Im lặng là vàng.
-Bố bà chẳng coi tất cả những thằng đàn ông muốn giành bà ra khỏi tay ông ấy khác gì lũ sâu bọ,phải tiêu diệt hết ý..Tôi đố bà yêu một đứa bình thường mà bố mẹ bà ko nhảy cẫng lên ý.
=.=.Im lặng là vàng.
Tôi im lặng,ko phải vì tôi khuất phục,mà vì tôi ko muốn 2 đứa cãi nhau tiếp,bà ấy cũng biết là tôi ko chiu thay đổi,vậy là 2 đứa giận nhau.Nói theo kiểu yêu đương thì :anh ko xin lỗi mặc dù anh chẳng biết anh phạm lỗi gì,===> em giận anh.:(
Hai đứa ko có nhiều điểm chung lắm,chỉ đc cái rất hiểu ý nhau trong  công việc.Cùng theo y,cùng ôn thi với nhau,rồi quen nhau,vậy la thân nhau,rất thân là đằng khác.
Kể cũng khó,cách nhìn quá xa nhau,bây h mà bảo ai đúng ai sai thì chắc cãi nhau cả ngảy.Mà ai bảo nó cứ tua đi tua lại đoạn băng mà ai cung tua cho mình lúc tết, làm mình...

Mỗi người có một hướng nhìn về hạnh phúc riêng.Ko pải m ko biết yêu,chỉ là chưa tới lúc thôi.Mình - vẫn cái quan niệm cổ hủ nhưng hem có ý định thay đổi: chỉ yêu ai ,khi xác định mình sẽ ko làm tổn thương người đó.Nghe thì có vẻ ngược đời,người ta bảo chỉ phái yếu mới sợ bị tổn thương,chứ mấy ai nghĩ ngươc lại.Cũng xuất phát từ việc mình chơi với tụi con trai lâu,cảm thấy rất bất công cho tụi nó,vì người ta toàn sợ con gái tổn thương,chẳng mấy ai quan tâm tới cảm xúc của tụi nó cả,con trai ko phải là người sao?Là người thì ai cũng có cảm xúc,có cảm xúc thì đều dễ bị tổn thương như nhau.Chẳng qua vì cái vỏ bọc mạnh mẽ mà xã hội vô tình khoác nên người tụi nó,nên tụi nó luôn luôn phải gắng gượng, xã hội :nói là nam nữ bình đẳng,nhưng lại chưa bao h bình đẳng về mặt nhận thức với phái mạnh.(người ta bảo tụi nó vô trách nhiêm,nhưng pải nói chính xác là:tụi nó chỉ vô trách trách nhiệm với tùy người ,tùy việc thôi.Chính trong hôn nhân,đàn ông lại là những người có trách nhiệm hơn,họ chỉ trở nên vô trách nhiệm khi người đàn bà mất lòng tin vào họ,rất nhiều ông chồng kiếm ra tiền,sếp lớn,vẫn chấp nhận cuộc hôn nhân ko hạnh phúc vì ...con cái).Trước đây bà ấy bảo mình nhát,chưa đánh đã thua,để ng ta đi mất.Cũng phải,bây h,tuy đã sắp hết năm thứ 3,tương lai với mình hẵn còn quá xa vời,cái gì cũng mơ mơ hồ hồ,huống hồ là lúc ấy,tương lai của một đứa y1,trượt đại học-hoàn toàn tăm tối,lấy cái gì ra mà ...ko nhát.

Mình cảm giác hôn nhân cũng tựa tựa như chọn ví,ban đầu chắc là cũng phải cần,thì mới bỏ thời gian ra tìm.Cuộc sống độc thân,di nhiên là vât vả,sáng ra đi học như các bạn,rồi thì cũng phải cơm nước ,giặt dũ,lau dọn nhà cửa,cân đối chi tiêu.Mà đấy là còn có phụ cấp ,chứ mà nếu phải lo tới tiền học,tiền sinh hoạt,thì còn  nhọc nữa.Tất nhiên là cũng biết là ko thể sống mãi thế được,cũng phải tới một lúc nào đó tìm thêm người giúp đỡ.Ai mà chẳng muốn đi làm về mệt,nhìn về phía nhà thấy đèn đã rạng, có mâm cơm chờ sẵn,nhà cửa gọn gàng sạch sẽ,cơ mà ko đc như vậy thì mỗi người mỗi việc kể ra cũng đỡ mệt.Hai cái đầu ,đương nhiên là phải hơn một cái đầu,phải nghĩ ra đc nhiều quái chiêu hơn,đánh bại được nhiều kẻ thù hơn,thành công cũng lớn hơn.Khổ nỗi, lấy chồng và mua ví ,ở 2 qui mô  khác biêt, người thì đầy ra đó,nhưng tìm lại mất công hơn,ví giá chỉ vài trăm,vài triệu,...người chẳng có giá nào cả:chẳng phải thích là mang về nhà được.

Có lẽ nếu muốn sống với ai đó lâu dài,thì điều đầu tiên là : học cách sống chung với lũ,tính họ thế nào ,thì kệ họ,chẳng nên cố công sửa nó cho giống với những gì mình cần làm gì.Tốt nhất là mình cố gắng tìm đc  ai đó mà bản tính của họ vốn đã trùng với cái hình mẫu lí tưởng ấy đưoc một - hai điểm gì đó rồi.Mà cũng nên xác định dần xem: rút cục điểm gì là điểm cần nhất,quan trọng nhất,tiêu chí nào có thể giản lược được,hạ thấp xuống được.Chứ mà cố công cải tạo,khó lắm.
Bây h mà tôi may mắn có đc cái diễm phúc là có ai đó yêu tôi,sau đó lại có cái diễm phúc đc người đó có ý định lấy làm vợ- khổ cái lúc nào anh ta cung :e phải thê này em phải thế kia...thì thôi chắc là cái diễm phúc ấy ,tôi cũng chẳng giám nhận.Tôi chỉ hạnh phúc khi tôi đc là tôi- sống đúng với những thói hư tật xấu của tôi.Chứ tôi là tôi ko thích làm người tốt mãi đâu,có tốt thì chỉ tốt một hai hôm thôi.Ngay tới chọn ví,đơn giản hơn ,vậy mà cung chẳng thập toàn thập mĩ được,huống chi là tìm ngưoi đi cung mình suốt cả cuộc đời.

Bà ấy bảo mình hiểu tụi con trai,thú thực thì điều đó ko đúng lắm.Mình có thể thân với tụi nó hơn một chút,nhưng ko giám nhận là hiểu tụi nó.
uh,thì cũng bởi mình có thói quen làm việc đúng giờ,cũng tương đối kín miệng,thỉnh thoảng mà nó cuống quá thì mình cũng đóng góp đc một vài ý kiến nghe được,2 phái lười theo 2 kiểu khác nhau-(thí dụ như hiếm có thằng con trai nào lại ngồi tỉ mẩn  chuẩn bị từng thứ để đi du lịch,hay lon ton ra chợ mặc cả từng đồng,trong khi con gái lại  rất hăm hở làm việc đó,mà có khi còn rất chu đáo là đằng khác-nói cho vui thì đứa con gái  là đứa chuẩn bị tất tần tật ,những thứ có trong ba lô,đảm bảo cho thằng con trai ko vác thiếu thứ gì,ko bị đói dọc đường:))
Tương đối tôn trọng mấy cái sở thích của tụi nó-mặc dù mình cũng chẳng hiểu nổi tại sao chúng nó lại cứ phát cuồng vì mấy cái thứ ko đâu ấy.Sở thích mà,ai cấm đc,cái cảm giác của tụi nó háo hức trước mỗi trận cầu -cũng chẳng khác là mấy so với cái cảm giác của mình trước mỗi lần lượn qua quầy dụng cụ nhà bếp.Tôn trọng nhau là chính thôi.Dù sao m vẫn thích nhìn tụi nó háo hức như thế :)),rất tự nhiên.
 Chứ trong đầu tụi nó đang nghĩ những gì thì ai mà biết được.Càng thân thì mới càng ko hiểu đối phương sắp làm gì,có khi mình nghĩ nhất định nó sẽ làm thế này, nhưng ngẫu hứng nó lại làm theo hướng khác thì ai cấm được.
Được cái: đa số tụi con trai đều có kế hoạch đời từ sớm,mà chúng nó thì chỉ chia sẻ kế hoạch đó cho những người mà chúng no tin tưởng,thân thiết thôi.Và tất nhiên nếu đã chơi với một thằng con trai thân hơn mức bạn xã giao một chút,mình se bắt đầu tìm hiểu kế hoạch đời của nó.Để có thể hình dung xem rút cục mình có thể đứng ở vị trí nào trong kế hoạch đó. Nói vậy chứ mình cũng lười ,mà cũng chẳng mấy khi tìm hiểu.Thông thường mình sẽ ko hỏi một người quá 3 lần.Phải là những ng đc mình xem trọng thì mình mới hỏi.Âu cũng vì tính lười ăn sâu vào xương tủy.

Tất cả những đứa ở hn từ nhỏ đều bị bố mẹ nhồi nhét bao nhiêu là tư tưởng ko tốt về các tỉnh khác.Nhưng mà hình như mấy lời ấy,chẳng có tác dụng gì với mình:), buồn cho phụ huynh nha mình.Mình cũng hiểu,chẳng bố mẹ  nào muốn con cái mình khổ cả,chẳng có ông bố nào muốn gả con mình cho một người mà ông ta ko có lí do gì để tin tưởng.Đi xa,thương bố ,thương mẹ nhiều hơn,nhưng cũng độc lập hơn,có chính kiến của mình. Mình chẳng vì nhà bạn nghèo mà chê bạn,sinh ra trong nghèo ko phải là tội,nhưng chết đi trong nghèo là tội.Bản thân mình cũng luôn phải tiết kiệm,để nuôi ước mơ của chính mình.Nhiều thứ dù thích lắm đấy,mà cũng chẳng giám mua.Âu cũng bởi chỉ có mình là có khả năng tốt với chính mình nhất,có trách nhiệm với chính mình  nhất.

Anh yêu em nhiều lăm.Nhiều là thứ gì?Nó có ăn đc ko anh?Trí tưởng tượng của em kém lắm,máu xuống dạ dày thì nhiều ma lên não thì chậm.Chỉ có nhìn tận mắt việc anh làm thì em mới hình dung ra được thôi.Anh bảo anh tốt với em,nhưng anh đối xử với chính anh như thế nào?Em,người luôn giữ cái suy nghĩ ngây ngô: người nào có khả năng tốt với chính mình thì mới có đủ tư cách nói tới chuyện chăm sóc người khác.Anh yêu em,nhưng ko yêu ước mơ của chính anh?ko yêu tương lai của chính anh?
Anh bảo anh tốt với em,nhưng anh đối xử với mẹ anh như thế nào?Em gái anh như thế nào?Các bạn thân như thế nào?Em ,con người tầm nhìn hạn hẹp,với suy nghĩ nông can:mẹ anh dĩ nhiên là người phụ nữ đầu tiên trong đời anh,tin tưởng rằng:anh bỏ em thì đc,chứ bỏ mẹ anh  thì khó,là người anh có khả năng đối xử tốt nhất,em chắc cũng chỉ ảo tưởng tới mức anh tốt với em bằng nửa mẹ anh là cùng.
Em gái anh,là người phụ nữ thứ 2 ,ko hề báo trước,nghiễm nghiên bước vào cuộc đời anh,anh đương nhiên phải có trách nhiệm che chở cho nó.Em chắc chũng chỉ ảo tưởng tới mức,hi vọng anh khoan dung với em lúc phạm lỗi,bằng một nửa long khoan dung với nó khi nó phạm lỗi.Vậy là em đã hạnh  phúc lắm rồi.
Bạn thân của anh,có lẽ nếu may mắn,sẽ là người nhìn thấy con người thực của anh,con người anh cảm thấy sống thoải mái nhất, đỡ khổ sở nhất,đỡ phải diễn nhất.Em cũng chỉ hi vọng,anh tốt với em được như họ là đủ lắm rồi,tương lai quan hệ chúng ta thân đến mức đó,để anh sống đỡ phải diễn là đã đủ rồi.
Anh thấy đấy,em là con người suy nghĩ  nông cạn,tầm nhìn hạn hẹp,trí tưởng tượng lai tương đối nghèo nào-em nói giảm nói tránh đấy-thực ra là rất tồi-cái gì cũng phải đi với nguoi,việc cụ thể thì em mới  có khả năng hình dung ra được.

Từ nhỏ tôi đã ko có anh trai,điều mà tôi luôn luôn khao khát từ nhỏ :có một ông anh.Dù ông ấy có xấu như những lời mà tụi con gái vẫn tả về anh nó: đã xấu còn đầu gấu:)), nhác làm việc nhà,động tí là làu bàu mắng mỏ. .Vì thực ra tôi ko hiểu cảm giác làm em, nó như thế nào? tôi luôn luôn đc dạy và phải học cách khoan dung với lỗi lầm của em nhỏ,thương yêu em nhỏ,học cách sống độc lập,tự lo cho mình, lo cho em và học cách quán xuyến gia đình. Giả sử tôi có cái  may mắn là : sau này, có ai đó vừa là anh trai,vừa là người yêu, may mắn hơn nữa là người đó lại có ý định lấy tôi làm vợ, hẳn là tôi sẽ vui lắm.Có lẽ khi đó tôi sẽ cố gắng  làm môt cô em tốt.


Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Mây hôm nay lười quá,chẳng học hành gì,tiến độ siêu rùa:(,
nhớ lại kì học vừa qua,nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn lại ùa về.
Có một chút buồn,uh,con người mình nếu có nhược điểm đáng kể thì hẳn phải là cái tính nhớ lâu thù dai.Đôi khi ko phải là mình cố tình nhớ,mà đơn giản chỉ là có trí nhớ tốt hơn ng khac một chút thôi.Đôi khi cũng muốn giả ngây ngô cho nó sống vui vẻ qua ngày ,hiềm nỗi đầu óc đôi khi ko theo mệnh lệnh,cái cần phân tích thì ko phân tích,cái ko cần phân tích thì lại ...
Có nhiều chuyện vui,vui nhất là đc đi viện theo ý mình,đc vào nhóm toàn các bạn chăm chỉ ,có ý thức,hợp tính với mình.
Có thật nhiều kỉ niệm,nhiều nhất là với nhóm trực,rùi tới nhóm đi viện.Mỗi người trong nhóm 1 nét tính cách riêng,một hoàn cảnh riêng, mình cố gắng để nhóm đc hòa đồng ,người ít nói thì nói nhiều hơn,người ít cười thì cười nhiều lên..Không ai lấn át đc mọi người mà cung ko có cảnh có người bị thừa ra.Chúng mình đi viện,cố gắng nương tựa vào nhau,sống qua những thời điểm khó khăn,học hỏi từ nhau thì càng tốt.Bản thân mình cũng phải học cách tiếp xúc bệnh nhân từ các bạn .Bạn có lí thuyết vững tiếp xúc bệnh nhân theo một kiểu,bạn ko vững lí thuyết tiếp xúc bệnh nhân theo một kiểu,mỗi kiểu tiếp xúc ấy lại có những điểm hay riêng,mà bản thân mình đêu cần và nên học hỏi.