Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

vậy là lại xa hn nữa nhỉ?người ta bảo :lâu dần sẽ quen.Sao trong lòng vẫn chẳng thấy chút thoải mái nào?Vẫn muốn ở nhà ,muốn ăn cơm của mẹ thêm nữa.
Con người mình,...nhiều khi rất...rất là vô dụng.Ko quyết đoán một tị nào hết.Dù trong lòng đã định,pải xuống đây từ sớm,chiu khó ôn slb,mà cứ khất lần ,khất nữa,tới khi ko thể lùi đc nữa mới chịu mò xuống.Hôm ấy ,mấy đứa đi họp nhóm với nhau,nghe vợ kể,là cũng hăng máu lắm ,cũng muốn xuống hp ngay đấy.Cơ mà,hôm sau nhìn vào cái tủ lạnh,nhìn sang thằng em mình,cứ tưởng tượng cái cảnh 12h 15 nó mới bắt đầu mò từ trường về,1h15 lại hớt hải đi học luôn mà mình...lại lùi lại ít ngày,cứ thế hết tuần lúc nào ko hay...haiz...
-yên tâm,năm sau mèo học chuyên ngành rồi,lúc nào ôn thi,mèo về nấu cơm cho mà ăn:)),mình là mình phải cố gắng chấn an nó,và chấn an cả mình nữa,nếu ko thì cả 2 đứa đều ...Thân quá là nó cũng có nhiều rắc rối như vây đấy.Xa cái con chuột bach ấy,cũng cảm thấy  bùn,rùi đây ai sẽ dũng cảm ăn mấy món mình phát minh ra chớ?
Tết nè cũng vui lắm,năm nay nhà ngoại mổ hẳn 2 con lợn,hí hí ,mèo còn đc luộc bánh trưng nữa.Ông ngoại bảo,năm sau mèo về sớm,sẽ dạy mèo ngâm gạo,gói bánh,hí hí năm nay biết luộc bánh với ép bánh là đc rồi.:)),háo hức thế.Mấy chị em vừa canh bánh,vứa nướng khoai,mặt đứa nào cũng ngoen ngoét ra,nom rõ buồn cười.:)),khoai mới nướng thơm thật,nóng bỏng cả tay,kệ thế mới thích chứ:))
Tết về với nội,lòng man mác buồn,lúc mua quà ở hp,chẳng hiểu sao mình lại kêu cô bán hàng lấy 2 chiếc khăn mỏ quạ,lúc tính tiền mới nhân ra,cũng phải đơ ra vài giây.Bao nhiêu năm rồi đấy nhỉ?Vậy mà vẫn ko quên đc người đó,hóa ra trong tim mình,ng đó chưa bao h đi xa.Chỉ là...có những hiện thực thật tàn khốc.Dưới chân mình,chỉ là một nấm mồ xanh.
Gia đình mình chắc là năm nay sẽ có thêm một sinh viên y nữa nội à,chẳng hiểu sao cái nghề khổ cực thế mà cứ lao đầu vào nội nhỉ?Năm nay,nhà mình, ai cũng khá lên,cả nhà lại về nam định ăn tết,nội mà thấy cảnh này,chăc là sẽ vui lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...