Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2019

Đài báo sắp có gió mùa đông bắc về rồi!
Trời có thể sẽ có mưa.
Còn nhớ một ngày mùa đông cách đây gần 10 năm, một cô bé đang lóc cóc đạp xe về nhà trên chiếc xe đạp đỏ khá nặng kiểu Thái, bỗng trời đổ mưa lớn, hình như về gần tới đoạn giao giữa Nguyễn Viết Xuân và Ngô Thì Nhậm, cô bé bắt gặp một bác gái đạp xe phía trước, vì đang có áo mưa ở phía trước giỏ xe, cô bé đạp nhanh lên phía trước đuổi kịp bác gái :
-Cô ơi cô có cần áo mưa ko ạ, nhà cháu gần đây nên ko cần ạ
Bác gái mỉm cười nói với cô bé:
-Ko sao đâu cháu à, nhà bác ở gần đây thôi, cám ơn cháu nhé!
Bác đạp xe nhanh rồi rẽ vào một lối nhỏ.
Bây giờ thỉnh thoảng phóng xe qua đoạn đường này, đôi lúc cô bé vẫn nhớ đến nụ cười ấy!
Phải đã lâu rồi, một thời khó khăn vất vả, một thời dại khờ !
Bây giờ, cuộc sống đã khác trước nhiều, mọi thứ đã thay đổi.
Có lúc cô bé nhìn trời mưa,lòng buồn dầu ko biết: mình còn nhiều thời gian ko?
Phải, cô bé vô tư năm nào, giờ đã biết lái xe đèo ai đó đi đường thì phải lái rất chậm để ko bị sóc, quấy cốc sữa làm sao để ko bị vón, hay đơn giản là nấu tô cháo làm sao để ko có mùi, để ai đó ăn ngon miệng.
Nhưng thực sư có đôi lúc: cô bé vẫn mong, thời gian còn lại dài hơn, dài mãi.
Người ta bảo bác sĩ thường máu lạnh, vô cảm trước bệnh tật, nhưng: ... bác sĩ cũng là người, cũng có những lúc cảm thấy bản thân yếu ớt, cần ai đó xoa đầu nói câu : ko sao đâu.Rồi mọi chuyện sẽ ổn!
Đã 26 rồi, vẫn lóc cóc đi về một mình.
Tại cô kén quá đấy!
BN thì cứ kêu thế, mà bs thì chỉ biết cười trừ!
Có cùng là bác sĩ mới hiểu, haiz....
Thời gian ơi, xin hãy dài hơn một chút, cho tôi chút thời giờ, cho tôi chụp thêm vài tấm ảnh, đi cùng ai đó thêm vài quãng đường.
Giờ mới hiểu: tại sao các cụ lại bảo: gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau!
Có trễ quá ko?
Đằng sau nụ cười mỉn là bao nỗi lòng ko thể chia sẻ cùng ai.

Cho dù bầu trời đen ảm đạm, nhưng vẫn luôn tự nhủ với lòng, đừng bao giờ quên nụ cười năm đó!
Đừng để cuộc sống thay đổi bản thân mình.
Có quá ngây thơ ko?
Có lẽ có, mà có lẽ ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...