Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Thế là ngày mai nhóc nhà m đã vào lớp 10,từ mai dế mèn sẽ vác chăn chiếu ra ở riêng ở kí túc vào buổi trưa.Nhanh thật đấy,mới ngày nào m còn ẵm nhóc trên lưng,mới ngay nào,cũng ngôi trường ấy,tan học là m hớt hải qua đón hắn, trên chiếc xe đạp nhỏ,hai đứa lang thang qua những cung đường Những hôm trời mưa to sấm chớp ,hai đứa đều nhát,đứng níu vào nhau ,tay tôi đan vào tay em-một bàn tay nhỏ xíu mà ấm áp,yêu thương.Những hôm đứa này hay đứa kia đc điểm cao,ồ zê...vừa đi vừa nghêu ngao,cười đùa.Quãng đường cũng dường như ngắn hơn,đỡ mệt nhọc hơn.
-Mai nay em lớn em sẽ đèo chi đi học .
Một câu nói thiệt ngây ngô mà cung thiệt đáng yêu.
Pi h bé nhà m đã lớn thật rồi,đã chập chững tự đi một mình,không cần bà chị lắm mồm này  lải nhải này nọ,dìu dắt nữa.Thú thật là m cũng cảm thấy hơi lo lo,nhưng lại tự nhủ: kệ con trai mà,có một nhà văn nào đó đã nói một câu đại ý là : món quà quí giá nhất với một chàng trai là những cú ngã đau trước tuổi 30.Nếu mà m cứ kè kè bên cạnh bé như vậy thì làm sao bé có thể trưởng thành để bỏ đi danh xưng cậu bé để trở thành một người có khả năng gánh vác được.Vậy nên là bà chị này là cũng phải về hưu dần rồi,phải để cậu nhóc nhà m tự do bay nhảy,thỉnh thoảng dật cho một phát cho chạm đất là được :)))
Cố lên nhé cậu bé - à quên chàng trai trẻ.Đường đời mênh mông đang đợi cậu khám phá.Chúc em thành công!Yêu em.
chị mèo ham ăn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...