Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Mệt!
Một mình trên con đường vắng.Tâm trạng mình lúc này thật hỗn độn.
Khẽ cười....
Hình như cứ lúc nào đầu óc m nó ẩm ương tí xíu là m lại tới đây,cái quán nhỏ quen thuộc.
Cái quán này chẳng có gì đặc sắc : món ăn tầm tầm,khách thì đủ hạng người,đông và ồn ào.Được cái mình với chủ quán là bạn.Chị ấy có cái gì đó mộc mạc dễ mến.Gọi là chị thì ko đúng lắm,con gái chị ấy thua mình có một tuổi.Cơ mà mình vẫn thích gọi là chị,chẳng sửa được.Tại chị ấy dễ mến quá à.
Mình cũng được coi là khách quen của quán.Bà chủ thật tinh ý khi nhận ra con bé luôn ngồi ở một chỗ cố định,tới đỗi khi m vừa đặt chân vào là bàn đã được dọn sạch sẽ.
Mỗi lần ăn gì đó trong cái quán nhỏ này,mình đều cảm thấy cuộc sống cua mình thật quá đỗi may mắn.Những rắc rối mình gặp phải,đối với mình có thể to đùng như con cọp.Nằm đó và khiến m mệt mỏi ,sợ hãi.Nhưng so với chị,thực sự nó chẳng thấm vào đâu cả.Có một lần chị vừa lau vội nước mắt vừa nói với mình:
-Khổ lắm em à,mình thương con mình mới nói.Nó có nghe đâu,mà làm sao coi như không có được.Chẳng bỏ mặc được .Nói nó mấy câu mà....nó bỏ đi mất.
Tôi ngồi lặng thinh.Tối đó tôi đi bộ về mà lòng nặng trĩu,tôi nghĩ tới bố mẹ của mình.Tại sao ông trời lại hay trêu người như vậy nhỉ?Có những người có người thân ở bên,được hưởng sự quan tâm và chăm sóc ấy mà lại xem như rắc rối -gàn dở.Còn tôi...đôi khi cũng chỉ có cái mong ước đơn giản là được nghe ai đó mắng mỏ hay nấu cho ai đó bát canh.Ăn với ai đó bữa cơm như bao người bình thường khác.Mong ước đơn giản đó đối với tôi...sao cũng...quá đỗi xa xỉ.
Chị ấy hài hước lắm.Lúc nào cũng động viên tôi cố gắng học hành.Đừng có iu đương nhăng nhít gì.Nói chung hình như đàn ông trong mắt chị ấy ko cóa mấy ng tử tế thì pải @__@
Mấy bận m  buồn vì chậm tiến bộ,chân tay vụng về làm cô bực mình.Chị ấy đều động viên mình :
Kệ đi em à,m đang học nghề mà,ngày xưa chị chặt con gà cũng có phải chặt đc một phát ngay đâu,cũng nát bươm ấy chứ.Rồi sau cũng quen thôi à,mấy chục năm rồi,chẳng quen cũng thành quen. :)))
-Chị trông mày cũng ngu ngu thật.
=.=.Chị thật là,chị ko nói thì em cung  biết là em ngu mà.
-Nhưng mà kệ đi,ngu có cái lợi của ngu,thông minh có cái thiệt của thông minh.Chẳng biết đâu được.Cứ biết m ngu mà cố gắng là đc rồi.
Con bé nhà chị thua m một tuổi,cơ mà đã có con gái 2 tuổi rồi.Trong khi m...vẫn còn đang đi học,lâu lâu nữa mới ra trương,mà chắc là  lâu lâu nữa mới có gia đình.Trời nghĩ mà cũng thấy...bùn.
-Cố mà học lấy cái nghề em à.
Có  lần chị thấy mình nhìn cái Tũn mà nói vậy.Hình như chị đang đọc được những suy nghĩ trong đầu mình.Ánh mắt chị nhìn mình khiến m không khỏi bối rối.Cười trừ có lẽ cách duy nhất m nghĩ ra được.
-Mày trông cũng ko đến nỗi,trộm vía cũng sáng sủa ,tươi tỉnh.Lại là đứa tử tế thì lựa đứa tử tế mà lấy.Đừng có suy nghĩ vẩn vơ.Học ko lo học,chỉ lo nghĩ ba cái chuyện lăng nhăng.
-chị cứ nói thế chứ em làm gì mà tốt thế.
-Chị ăn muối còn nhiều hơn cô ăn gạo đấy.Kể mà chị có thằng con trai thì...Nhưng mà thôi,mày làm dâu gì mấy nhà như này cho nó khổ ra.
-Haiz.. lại bắt đầu rồi đấy.
Làm dâu nhà chị thì có gì không tốt đâu.Mẹ chồng tâm lí quá đi ấy chứ.Lao động chân tay có gì mà xấu.Đều là làm ăn lương thiện.Con người  sống với nhau bởi cái tình là chính chứ đâu phải bởi cái tài.Chị thấy cái tốt trong mình,mình lại thấy cái tốt trong chị.Mộc mạc chân thành.Có sao nói vậy.thương con mắng nó mấy câu đấy,mà xong rồi lại quên ngay đấy,có cha mẹ nào mà giận con cái bao giờ đâu?
Em làm gì mà tốt như chị nói.Vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.Moi móc ra có mà tỉ lỗi.
==========================================================
Hôm nay nhìn nhóc vung vằng với cô,vừa buồn cười vừa ngộ.Buồn cười vì ...ngày xưa m cũng thế.Cung xấu tính y vậy.:))).Nhớ mẹ quá đi.Hình như đứa nào  bị chiều quá cũng đều hư như nhau.:)
Mỗi ngày mình đều cố gắng nhiều hơn bởi vì mình hiểu rằng: mình chưa tốt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...