Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Haiz...blog bị chặn.Thôi cũng coi như đóng cửa tu luyện.
Nhưng...ngày không viết như thiếu thiếu 
Tối tối ko gõ gõ đọc đọc lại bần thần nhớ nhớ.
Thôi các bác ấy ko chặn gmail ko chặn face như bác trung của là hạnh phúc lắm rồi.
Bản thân m cũng đang chờ đợi kết  quả .Chờ đợi cái thời khắc mà tiền bối gọi là : huy hoàng ấy.Nhưng trong lúc này...bầu không khí mạng thật  ảm đạm.
========================================================================
hôm nay,mình đọc đọc ngẫm ngẫm.Ngẫm mãi mà chẳng ra được cái môn này.Sao mà khó thế không biết.Cầm tay khoan lên là bao vấn đề đi theo.Lia một đường khoan là tiêu tốn biết bao noron.:(
Ngồi nhìn lại ,cuối ngày mới check mạng xem có gì mới ko?Qua trang lớp mình,lướt một dạo .Ồ có điểm rồi.Ko lạ lắm với điểm của mình.Cơ bản là đến m cũng ko ưa tác phẩm cuối cùng của mình .Điêm ko có ý nghĩa khi mà sản phẩm chẳng được như ý.Hơi ngạc nhiên chút vì vài bạn mình thấy khắc răng cũng tốn nhiều noron mà điểm lại ko cao.Nhưng lại tặc lưỡi.Thôi kệ: bạn thân ,thân thằng nào thằng đấy lo.ke ke :)))
Từ h đã hạ quyết tâm : ko đc phân tâm với mấy vụ điểm trác vụn vặt.Tất cả tâm chí phải tập trung cho ăn,ngủ,chơi và mục tiêu cá nhân.Phải tập vứt bỏ, tập buông bỏ những thứ vụn vặt vớ vẩn.Để hướng đến những thứ dài hơi hơn.
====================================================================
Ngồi nghe em nó mà thấm quá, một con bé hai mươi hai tuổi đầu suốt ngày nghiện ngập mấy cái thứ cổ cổ.
Thích lân la hết quầy sách này tới quầy sách khác.Thích ăn,thích nấu ăn.thích sưu tầm nụ cười. Tôi nhớ lắm những nụ cười rạng rỡ của bạn.Nhớ lắm những khi tôi thấy bạn vui.Tôi ước tôi có thể lưu lại khoảnh khắc ấy,lâu thật lâu.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...