Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

Hôm nay là thứ 6,như thường lệ,tối qua tôi ngủ  rất muộn, vì mải xem chương trình mình thích : master chef.Với tôi đó là một đam mê.Tôi cảm thấy tâm hồn mình cân bằng hơn,thảnh thơi hơn khi tôi nấu ăn.So, tất nhiên,sáng nay tôi dậy rất muộn,9h gì đó tôi mới mở mắt.Nhưng lại tặc lưỡi: sớm mà:))),Vậy là ngủ tiếp.Tầm hơn 10h tui mới chịu lóc cóc bò dậy  vì cái máy khoan nhà bên hình như nó hem thích tôi ngủ tiếp thì phải.
Tôi đã lười biếng đi nhiều kể tử niên học này.Tôi ko còn lao đi như một cỗ xe lửa vun vút trên đường ray mà chạm dừng ko biết ở nơi đâu.Thay vào đó tôi đã chuyển sang một phương tiện khác,đó là đi bộ.Vâng tôi đi rất chậm trên con đường học hành của mình.Vừa đi vừa nhìn ngắm những bông hoa xinh đẹp,và ko quên chào hỏi những ng mà tôi gặp,dù họ là ai.
==============================================================
Tôi lại lan man dài dòng quá mức cần thiết ùi.Thực ra cái bức xuc làm tôi viết ra mấy dòng loằng ngoằng này bắt nguồn từ một bài báo trên face.Vẫn là những mẩu chuyện xưa cũ của ngành,vẫn là những cmt đầy bức xúc và hình như ko có tính tiếp thu của nvyt,cũng phải,khi mà họ đã chai sạn.
Tôi ko phải là một ng có đủ tư cách để phán xét sự việc là đúng hay sai.Số ca lsang tôi khám chưa bằng số ca thực tập của các nvyt .Nhưng tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình,suy nghĩ của một thực tập sinh.
Điều đầu tiên tôi nhận thấy là việc hành hung bác sĩ thường xảy ra với các bác sĩ trẻ?Tại sao?Tôi ko rõ lắm.Thứ nữa là khoảng hơn một năm trở lại đây thì ko thấy có ở HP.Có lẽ vì ng dân HP họ rất hiền lành ?
Khi tôi vào trường,môn học thầy kiên trì giữ lại nhất chính là: chạy bền và chạy cự li ngắn.Đứa nào hem qua được thì còn mệt dài dài.Tôi cũng hem hiểu tại sao thầy lại kiên trì rèn tụi nóa như vậy?
Thứ nữa là môn tâm lí học trong trường y thực sự chưa được đặt đúng vị trí của nó.Đáng lẽ ra các sv y đều phải học môn này với khoảng thời gian tối thiểu 6 tháng mới đúng.Bác sĩ mà ko có kiến thức về tâm lý học thì thật là nguy hiểm cho tính mạng của chính bác sĩ ấy.
Điều cay đắng nhất là ng dạy tôi môn này nhiều nhất,ko phải là giảng viên môn này mà là : các thầy bên ngoại,( các thầy thường phải trực cấp cứu mà ==),mấy cô bán hàng,mấy bác sửa xe,và tất nhiên một ng ko thể thiếu đc đó là : mẹ tôi.
Khi chúng tôi đi trực: các thầy đã kể vài chuyện tiếu lâm cho tụi học sinh nghe hòng dọa dẫm tinh thần non nớt cua các bé.Híc,vd tại sao lại có cái cửa sắt nì?Tại sao cái cửa nó phải thế nì?....
Rồi là bác sĩ là phải có khả năng quan sát,(xem cửa ở đâu,sắc mặt ng nhà bn ntn?...),suy luận logic và tất nhiên là thái độ.Cái này ng ta gọi là : ghét cái thái độ chứ ko ai ghét bác sĩ.
Thỉnh thoảng mấy đứa lục phim nhòm thấy mấy tấm súng hoa cải mà vẫn ko khỏi bàng hoàng xúc động.Và lại tâm niệm : mọi chuyện đều ổn! mọi chuyện đều ổn!
Sống giữa chốn mà ng ta đồn đại là dễ toi mạng ấy 4 năm trời mà tôi thấy vẫn chẳng hề hấn gì.Con ng ở đây rất là tử tế.Có nhiều ng tôi đánh giá là tốt trên mức thông thường của xh (tất nhiên bảng điểm là do tôi tự nghĩ ra).Lần đầu tôi nhìn thấy mấy cái móc trang trí đầu nâu xương chéo với mấy cái hình xăm trổ là tôi cũng hồn xiêu phác lạc lắm lắm.Cũng phải gọi hồn mấy bận thì hồn phách tôi nóa mới về chỗ cũ ,hem cóa nóa co giò bỏ chạy về HN lâu rồi.Cơ mà lúc tiếp xúc thì cũng bình thường.Khá nhiều ng trong số họ nói chuyện tử tế và rất tôn trọng tôi-một đứa một chữ y bẻ đôi cũng hem biết.NGười dân ở đây họ quí sv y lắm.Đi mua hàng mà lỡ có thò ra cái áo blu mà họ trông thấy trong cặp thì thôi rồi,lại cái điệp khúc muôn thủa : Ôi cháu học y à?Giỏi quá...balabal.... (mà nét mặt cũng rất chi là biểu càm,làm m cũng ko nỡ mặc cả==,).Bài học rút ra :Đừng bao h tin vào lời đồn.Có những thứ mắt thấy tai nghe mà còn chưa chắc đã đúng chứ chưa nói tới : tam sao thất bản,thói đời ganh ghét ==,Ko có cái gì gọi là: ng dân họ vốn ghét nvyt,...lừa đảo hết.Họ quí sv thía cơ mà, chẳng qua trong một phút nóng nảy thì cái gì cần đến ắt sẽ đến thôi.
Tôi có một ẻm lap,lẽ dĩ nhiên tôi rất là yêu ẻm nó,ko có em nó thì tui làm việc kiểu gì?Tui một đứa con gái bé bé,thấp thấp,ngồi cắn bút sắp lịch cho 2 cái phòng khám.Đảm bảo cho nóa hoạt động êm ả,hem lỗi liếc gì,roài còn phải quản lí cái lớp bé tẹo hơn 55 mạng .Xong đâu đấy thỉnh thoảng xếp hứng lên còn giao thêm choa việc A,việc B....Nếu mà tôi hem cóa em lap nè hỗ trợ thì chắc toai mạng lâu ùi.Cơ mà,thỉnh thoảng ẻm nóa cũng ẩm ương lắm,ẻm nó rỗi tôi hay thao ấy,cứ nhè mấy bận tôi chạy túi bụi là lăm đùng ra ốm.Game over!So ,những lúc như vậy tui biết phải làm răng?phải làm răng?Hic hic,tất nhiên là mang ẻm nó đi khám rùi,cầu nguyện cho em nó mau chóng khỏi bệnh để công việc lại tiếp tục.Những lúc chờ đợi,rất chi là căng thẳng.Dữ liệu trong máy có mất ko?Tốn bao nhiêu tiền?Những lúc ấy mà cóa tên nào xui hỏi han tôi linh tinh thì chỉ cóa mà : ăn đủ.Thế đấy đôi khi bạn ko sai nhưng ăn mắng vẫn là chuyện thường.Tức là có những lúc ta thực sự ko làm chủ được mình,ko biết m sẽ làm cái gì.So,nếu chẳng may bạn lâm vào tình trạng tương tự,bạn sẽ hiểu vì sao : ng nhà bn có thể tát bác sĩ thậm chí giết ng .Bởi vì lúc đó họ cũng chỉ là môt bn tâm thần cần đc chữa trị mà thôi.
Tôi ko có hiểu biết nhiều về máy móc lắm.Tôi thừa nhận là khả năng sửa chữa máy móc với sửa điện của tôi = zerro.Vì vậy,mỗi lần tôi cần thay bóng điện,cần sửa cái A,cái B trong nhà,Đối với tôi là một stress.Vì chăng có hiểu biết gì về nóa cả,nên tôi đành phó mặc nóa cho thợ.Tất nhiên cho dù tôi cóa ngồi đó xem họ làm cái gì thì cũng chỉ mang tính chất tự an ủi là chính chứ về cơ bản là tui ko có hiểu  là họ đang làm cái gì hết.Vì vậy,vì vậy tôi chủ yếu đánh giá họ qua thái độ và hiệu quả công việc.Thái độ của họ có tốt ko,gọi một cái thì sau bn phút sẽ có mặt?Có mặt thì mặt hầm hầm hay tươi tỉnh,rồi có chịu giải thích cho tôi ko hay lại la mắng tôi bất cẩn hay là im phăng phắc tự kỉ một mình với mớ dây điện?Nói chung một khi đã phải gọi tới thợ tức là tôi hem có khả năng tự sửa,tôi tất nhiên  đã tự chuẩn bị tâm lí sẽ tốn tiền.Vấn đề chỉ là sẽ tốn bao nhiêu mà thôi.Hiệu quả thì đơn giản lắm : tôi hỏng bóng đèn thì thay cái mới nó phải sáng.Chứ ko thể nói chú thay cho cháu cái bóng mới mà nó bật lại hem lên được.Y tế là một lĩnh vực phức tạp,tôi cho rằng so với điện thì nóa phực tạp hơn nhiều.Vì vậy,có rất nhiều ng sẽ có tâm trạng giống tôi.
Mỗi khi tôi mệt mỏi nhất,chán nản nhất,tôi lại sách balo lên đg về HN.Go home.Tất nhiên là về với mẹ của tôi rồi.Bạn biết đấy khi một ng đang mệt mỏi,chán trường thì họ chẳng nghĩ đc thứ gì văn hoa bay bổng ca,chẳng làm sao mà sống cho giống người.Đúng hơn là họ sẽ về rất gần với mức bản năng cua mình.Ví như : đói thì phải ăn,mệt thì phải nghỉ.Cáu giận thì phải gắt gỏng.Cái này tôi ko thích lắm vì ko mấy khi tôi gắt gỏng với ng ngoài.Nhưng những ng thân của tôi...Có lẽ lúc đó tôi đã quá mệt mỏi.Mẹ đã dạy tôi rất nhiều về một điểm tựa tốt.Trong ngành của tôi,điều đó rất cần thiết vì tôi nghĩ mình chính là một điểm tựa của bệnh nhân.Lúc đó họ cần tôi,họ yếu ớt sợ hãi.Họ chẳng biết bám víu vào ai ngoài tôi cả.Vì vậy,yêu ai thì cũng dễ cáu gắt với ng đó.Có yêu mới có hận mà.
=======================================================
12h tới nơi rồi,phải nhét thứ gì đó vô bụng thoai.
Hem thể chăm sóc đc ai nếu bạn chẳng chăm sóc đc mình :P




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...