Kể ra mình cũng đã sang tuổi 23.
Kể ra thì cũng sắp sang năm 4 mình xa nhà.
Anh hỏi mình : Học đại học có sướng hơn học cấp 3 ko?
Lúc đó mình đã cười mà đáp lại anh rằng : E cungx chẳng biết nữa. Mỗi thời có một cái sướng riêng.Hồi cấp 3 ngây thơ,trong sáng.Vô lo vô nghĩ.Chỉ biết mỗi học.Có lo nghĩ cũng chỉ là lo nghĩ vớ vẩn.Chưa phải va chạm với mặt xấu của xã hội.Chưa phải nghĩ tới nỗi lo : cơm áo gạo tiền.
Còn lên đại học : lại có cái mà 17 năm ko ngày nào chúng ta ko khao khát.Đó là : Tự Do. Được làm theo ý mình.Nhưng cũng vì vậy mà va vấp nhiều hơn.Lo nghĩ nhiều hơn.Có những lúc,em thực sự mơ ước đc quay về hồi cấp 3 : tối về nhõng nhẽo với bố,ăn cơm của mẹ.Nhưng nghĩ kỹ lại,lại cảm thấy sống như bây h vẫn tốt hơn.
Mấy năm xa nhà,con người mình cũng đã thay đổi nhiều.Ko còn quá kỹ tính như ngày trước.Ko còn quá cứng nhắc như ngày trước.Cũng ko còn nghĩ mình bất hạnh như ngày trước.
Trong đêm trưc,có một bệnh nhi đã nói với mình thế này :
-Cô ơi trên đời này có ông Bụt ko cô?
-Có chứ con.
-Nếu Tún ngoan ,thì ông Bụt có giúp cho Tún đc xuống sân chơi với các bạn ko ạ?Tún muốn đc chơi với các bạn ơ mẫu giáo.
-Tất nhiên là có rồi.Chỉ cần Tún ăn ngoan nè,cười nhiều nè.Thì...Bụt thấy Tún ngoan là sẽ giúp tún đi chơi với các bạn :))).
-Thật ạ cô.(bé cười nhe mấy cái răng sún),Vậy Tún sẽ ngoan,Tún ko khoc nưã.Các cô ấy cứ bảo la làm gì có ông Bụt.Các cô ấy chẳng biết gì cô nhỉ?
-Ừ,
Ko bao lâu sau thì...
Mình biết là nói dối trẻ con là ko tốt.Nhưng em còn nhỏ quá,non nớt quá.Nhìn nụ cười trong trẻo của Tún.Mình lại nghĩ : thực ra làm ng xấu cũng ko hẳn là ko tốt.
Một đêm trực khác,cũng ở khoa nhi :
- Ráng cố thêm tí nữa đi em.
-Em biết em chẳng sống đc bao lâu nữa.
-Vớ vẩn.
-Nếu có kiếp sau,em mong sao mình sẽ đc sinh ra là một người bình thường.Có cha có mẹ,có một căn nhà nhỏ để che mưa che nắng.Có cháo ăn cháo,có rau ăn rau,nương tựa nhau sống vui vẻ qua ngày.Như thế ko quá tham lam chị nhỉ?
...
Tôi biết trả lời em sao đây?Những thứ tôi có quá nhiều so với em.Những thứ tôi mơ ước......Những nỗi đau và khó khăn của tôi thực quá nhỏ bé.
...
Ở bệnh viên,có rất nhiều mảnh đời bất hạnh.Đó là một nơi tập trung nhiều nhiều mặt tối của xã hội.Chăng ai như bác sĩ.Và cũng chẳng ai kinh doanh thứ mặt hàng như bác sĩ: mua nỗi đau,bán nụ cười.Nếu mà có ngành nghề nào như vậy nữa thì ho sẽ thua lỗ nặng mất.Vậy mới bảo,là bác sĩ khó mà kinh doanh ,khó mà giàu đc lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét