Mấy tuần nay ko về nhà,m cảm thấy rất nhớ.Những lúc đứng hóng mát ở ban công,nhìn về phía cầu Lạc Long,trong lòng m cũng thoáng buồn.Con người mà,đâu pải là cỏ cây,chỉ là bản thân có bộc lộ ra hay ko.
Chỉ còn một tháng nữa thôi,một tháng nữa là tới hè r.Cố lên nào.
Đôi khi ngôì nhìn các cụ ,m lại nghĩ tới ngoại,va m lại nghĩ sao mà cs nó lại phức tạp thế nhỉ? Bản thân m muốn mua cho ngoại cái gì,muốn tặng ngoại cái gì,đều pải rủ anh mua cùng.Mình cũng chẳng thích thê đâu,nhưng m lại sợ m cứ mua hoài một mình như vậy thì mọi ng ko vui.Tiền nong với mình cũng chẳng dư giả gì,với một đưa mà trong đầu luc nào cũng có n+ 1 dự định như mình,thì chuyện thiếu vốn là thường xuyên liên tục,chỉ là con ng mình thích chăm sóc những người tốt với m,quan trọng với m..Nhiều lúc suy nghĩ : giá mình có nhiều hơn 5 tuần nghỉ hè nhỉ? Có lẽ ngoại chăng cần quà đâu,ngoại cần con cháu ở bên ngoại cơ.
M cũng ko tới nỗi hẹp hòi với ông nội,chỉ là nhiều khi muốn quan tâm mà chẳng tìm đc cơ hội. Ví như tết năm ngoái,phải suy nghĩ rất lâu,m mới quyết định tha thứ,mới đi tới quyết định mua đồ cho hai ng đó,số tiền m bỏ ra mua quà ko phải là nhỏ,nhưng mà....Nhiều lúc tới thứ m thích,chưa chắc m đã mua đc,Tới mua sách nhiều lúc cũng pải cân nhắc,nhưng mà m lại chưa từng cân nhắc khi mua quà cho ng mình cảm thấy là quan trọng.
có pải m ngốc lắm ko?
Cuộc sống của người lớn sao mà phức tạp thế.Sao họ chẳng bao h suy nghĩ đơn giản như trẻ con nhỉ?
Một ông già 70 tuổi rồi,một nhúm tải sản cỏn con mà bn ng nhòm ngó.Sao họ ko bao h nghĩ: mình là thanh niên trẻ khỏe,chẳng đi kiếm tiền nuôi ông già ấy thì thôi,lại còn nhòm ngó tài sản của một ông lão đã gần đất xa trời r,đúng là ko biết nhục.Con ng ta ko có tiền cũng khổ,có tiền cũng khổ.
Nói chung là quan điểm của mình vẫn là tiền m mình xài,nhà m mình ở.Về cơ bản bố mẹ chỉ cần giúp mình qua đc những nút thắt của cuộc đời,còn đâu mình tự cố tiếp,m cũng chẳng bao h có ý định trông chờ gì vào thứ gì ko pải tự mình làm ra Ai giúp mình lúc khó khăn thì m ghi nhận,mai này có cơ hội sẽ đền ơn sau.Ko giúp cung ko vấn đề gì hết.Cơ mà lúc xa cơ đừng hỏi vì sao ko ai hỏi tới.Con ng mình nhiều khi là hay thù lâu nhớ dai,lại hay để ý để tứ. Nhiều khi nhìn sang hàng xóm,thấy bà cháu quấn quyt bên nhau,rất là tình cảm,mình cũng đem chuyện ấy kể cho nhà nghe,thực ra m chăng có ý gì cả,chỉ đơn thuần là thấy hay thì kể vậy thôi,nhưng câu trả lời m nhận đc :đung là đến chết m cũng ko quên đc.Mình đã giận thực sự.
Năm nay m đã 21 tuổi,đã ra ở riêng và xa gia đình được 3 năm.Ở tuổi này bảo ng lớn thì chưa tới ngưỡng,bảo trẻ con thì hình như đã qua.Đôi khi m tự hỏi: ko biết m là thể loại gì?
điều m nhận được từ cuộc sống xa gia đình: đó là biết yêu gia đình và thực sự muốn có một gia đình đúng nghĩa.Khi xa nhà long dung của m lớn hơn,điềm tĩnh hơn,cẩn trọng hơn,hòa nhã hơn.Cũng dần dần biết cách tự bảo vệ mình,ko để ng khác lợi dụng mình.Phải ăn bao nhiêu cái tát của cuộc đời mới nhận ra đc chân lí: nên nghe lời cha mẹ?Năm nay m học thêm đc một điều nữa : đó là biết xin trợ giup của ng khác khi cần đến.Có cho có nhận.Trước đây m cứ nghĩ là mọi việc m pải tự làm lấy hết.Nhưng bây h mình đã hiểu rằng: có những việc mình ko làm đc mà cứ cố sống cố chết làm thì chỉ làm hỏng việc mà thôi.Cho người khác cơ hội đc giúp đỡ mình cũng là cho mình một cơ hội để biết đc m trong lòng họ đứng ở vị trí nào.Họ ko giúp mình cũng ko sao hết.Chỉ là như anh Mạnh nói: tôi ko giận bạn vì bạn ko giúp tôi,tối giận mình đã nghĩ mình qua quan trọng trong lòng bạn.Và như vậy sau mỗi một khó khăn,ta lại trưởng thành hơn một chút.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét