Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

hôm nay ,mình vừa buồn vừa vui
Mình buồn vì bản thân sao nghĩ mình quá tự tin,tự tin đến mức trở thành trò cười cho mọi người.Cứ nghĩ mình quen học ở kiến an rồi,sang việt tiệp nhất định phải cố gắng hòa nhập,lại nghĩ mình đã đọc bài kĩ rồi, có thể ko cần viết tóm tắt bệnh án, cũng tự chém ra được.Đọc ko giấy sẽ có mắc lỗi ,mình mong được thầy sửa lỗi cho,nhưng m thật ko ngờ nó lại tệ hại đến như vậy.Ngọc ơi là ngọc ,mi đã bị chính sự tự tin của mình hại cho thảm rồi.Ui,ngại tóa đi mất.
Nhưng mờ,nghĩ tới cuối tuần này,chỉ cần nghi đến sắp được gặp bố thì bao nhiêu phiền muộn trong đầu mình tan biến hết.Một tuần học hành vất vả ,chỉ để có ít thì giờ ngắn ngủi ở bên bố thôi.Mình thực sự rất là nhớ bố,đã lâu lắm rồi mình ko được nhìn thấy bố.Ở bên đó nóng như vậy,nhất định là bố rất vất vả,chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi,mình đã cảm thấy ko được yên lòng rùi.Tuy là mình sống rất là vui vẻ,nhưng những lúc chỉ có một mình,mình lại rất nhớ gia đình: nhớ bố,mẹ và nhóc Minh nữa.Càng lớn mình càng cảm thấy thương bố nhiều hơn,tuy là bố trước đây đối với mình rất là nghiêm khắc,lại ko thường xuyên ở bên mình ,nhưng từ khi trượt đại học,mình đã hiểu bố nhiều hơn,còn thường xuyên tâm sự,thế mới lạ chứ.Hóa ra trượt đại học cũng ko hẳn là một việc xấu.Con người mình vốn là ko quan tâm mấy tới suy nghĩ của ng khác về mình,mình cứ sống theo cach của mình,tốt với mọi ng theo phạm vi của mình, ng ta tốt lại với mình thì mình chân trọng,ng ta ko tốt với mình hoặc ko hiểu mình thì thôi.Dù sao tiêu chuẩn chọn bạn muôn thuở của mình vẫn chỉ có 3 yếu tố: hợp tính,hợp tính và hợp tính.Nhưng đối với gia đình thì lại khác,mình rất rất là để tâm xem bố mẹ nghĩ sao về mình,bố mẹ có sống tốt hay ko?Có vui vẻ hay ko? Chỉ cần làm điều gì đó khiến cho bố mẹ sống thanh thản,bớt ưu phiền ,vui vẻ hơn,cho dù việc có khó khăn đến mấy ,mình cũng quyết tâm làm cho được.Có lẽ vì thế mình từ nhỏ đã rất tự lập,và muốn sống tự lập.Mình luôn nghĩ rằng,nếu như mình có thể tự lo cho bản thân mình thật tốt,thì bố mẹ sẽ bớt lo lắng,phiền muộn hơn.Nhưng mà...nhiều lúc mình cũng cảm thấy rất cô đơn,rất muốn dựa vào ai đó,nhận sự che chở của ai đó,muốn có ai đó hiểu mình.Nhưng rồi,mình lại sợ,sợ rằng sẽ làm ai đó tổn thương,đơn giản vì bây h,mình đã có khả năng có trách nhiệm với ai đâu?mình bây h đâu thể tự quyết định tương lai của chính mình.Nếu đã biết bắt đầu sẽ mang lại đau khổ cho ng khác,thì chẳng thà cứ sống cô độc như bây h lại tốt hơn.Tuy có vất vả thật,nhưng dù sao m cũng đã quen rồi,sao lại pải bắt ai đó pải chịu khổ thêm vì mình chứ?
Lại nghĩ lan man quá rồi,quay lại với thực tại nào.Bố đã từng nói với mình: trên đời này chỉ có 2 loại người ko  bao h mắc sai lầm: một là thánh nhân,hai là những ng ko bao h làm gì cả.Còn đâu những người phàm tục như chúng ta thì đều có lúc mắc sai lầm cả.Quan trọng là mình học đc gì từ sai lầm,đã sai một lần,ko nên  mắc lại đúng sai lầm đó một lần nữa.uh,hôm nay tuy là mất mặt,nhưng điều đó cũng nói lên rằng:kiến thức của mình vẫn chưa đủ,ko có gì gọi là yếu tố tâm lý cả,một khi đã thuần thục nhuần nhuyễn thì dù đứng trước ai cũng sẽ nói được.Qua đợt này nhất định mình sẽ chăm chỉ hơn,làm nhiều hơn,nhất định em sẽ đánh bại thầy trên bàn hỏi thi.Nhất định sẽ là như vậy.
Còn bây h,mình có quyên mơ về gia đình rùi nhỉ,chỉ tối mai thôi,mình đã có thể đoàn tụ với cả nhà,có thể được ăn cơm mẹ nấu,nhõng nhẽo đòi nhóc Minh đèo đi chợ rùi.Đó cũng là một giấc mơ đẹp đúng ko?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...