Người lớn đôi khi rất là phức tạp,có những lời mà trẻ con nói thì bồng bột vô tình,mà người nghe lại đâm lo nghĩ,rồi lại nghĩ đi theo một nghĩa khác phức tạp hơn.Có những lời tre con nói là lời thật lòng,nghĩ sao nói vậy,nhưng ng lớn lại cố hiểu cho nó thành một nghĩa khác phức tạp hơn.
Thí dụ như một câu nói vô tình của anh chẳng hạn: mai này con lấy vợ con phải lấy người như bà ngoại,sướng.
Đó là một câu nói rất thật,m tin là như vậy.Nhưng câu nói vô tình đó lại khiến nhiều ng suy nghĩ,nhiều ng buồn.
Người lớn ko hiểu rằng: suy nghĩ của trẻ con như tờ giấy trắng,suy nghĩ đó hầu như đơn thuần chỉ xuất phát từ tình cảm.Thế giới của trẻ con đơn giản lắm,yêu ai,ghét ai,là bộc lộ ra luôn,ít khi có nhiều ẩn ý như người lớn.
Tình cảm là thứ rất khó gượng ép,và gần như ko thể dùng lý trí để can thiệp được.Trong tình cảm thì chăng có đúng chẳng có sai,chỉ có yêu và ko yêu.Ai là người chăm bẵm nó từ bé,là người luôn luôn ở bên những lúc nó khó khăn nhất,chăm sóc nó nhiều nhất,nói chuyện với nó nhiều nhất , thương nó nhất,thì nó đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng của người đó nhiều nhất.Nội mất sớm.Mình là cháu lớn nhất,Trong kí ức của mình cũng chỉ là những hình ảnh mơ hồ,một vài kỉ niệm hồi nội sống với gia đình mình.Đó là mình còn là đứa có nhiều kí ức về nội nhất.Anh thua mình những 3 tuổi,ngày nội mất,có khi anh còn chưa nhớ rõ mặt nội.Làm sao mọi người lại cứ bắt anh phải có tình cảm sâu đậm bằng cái người luôn luôn ở ngay bên cạnh anh,chăm bẵm anh trong một khoảng thời gian dài như vậy.Đó là điều ko thể,và nếu anh có nói ra như thế thì cũng chẳng có gì sai cả.Tình cảm là một thứ ko thể miễn cưỡng được.
Có thể người khác cũng nghĩ thế,nhưng họ ko nói ra.Còn anh,ít kinh nghiệm hơn thì nghĩ gì nói nấy.Vậy thôi.
Cái đó cũng giống như là tình cảm mình giành cho ngoại,ảnh hưởng của ông ngoại lên mình cũng rất lớn.
Có thể sau này lớn lên,khi va vấp với đời,anh sẽ nhận ra : à thực ra bố cũng rất thương mình,nhưng kiểu tình thương ấy trước đay anh ko nhận ra.Nhưng đó là chuyện của sau này,Nói chung nếu mà trong thâm tâm ko thừa nhận,ko ngộ ra được thì cũng rất khó ép.Sợ và yêu là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đôi khi người lớn hãy ráng đối thoại với trẻ con: vì dù sao trẻ con vẫn là trang giấy trắng,suy nghĩ cũng còn đơn giản.Đừng phức tạp hóa vấn đề lên,rồi cả 2 bên đều khổ.Một bên thì thu mình lại ,ko nói gì nữa,còn một bên lại buồn phiền lo lắng.Kết quả vẫn là : một con số 0 về đối thoại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét