Vậy là y2 đã qua rồi,chào thân ái y2,ta đã vượt qua mi mà ko hiểu vì sao ta làm được như vậy.
Còn nhớ hồi tháng 7 năm ngoái,mình nằm ngẫm nghĩ về những dự định của năm sau.Có 4 dự định mình định làm trong y2:
1,đi thực tập
2,thi đỗ A2
3,thi qua thể dục
4,xin đi viện kì sau
3 việc đâu đã xong rồi,việc cuối cũng hòm hòm.Dù sao mình cũng đã cố gắng hết sức.Giờ là lúc hưởng thụ thành quả đạt được.^^,
Lên đại học,với mình mỗi năm học ko còn tính bằng điểm số,kì học nữa.Một năm học đối với mình tính bằng những việc mình định làm.Học thì cũng vậy thôi,tàm tạm,dù sao mình cũng tự biết sức mình đến đâu rồi.Chẳng phải làm nhụt chí bản thân,nhưng dù sao cũng cần nhìn nhận đúng khả năng của mình,rằng mình chỉ được đến thế thôi,đôi khi :biết chấp nhận cũng là một giải thoát,là trưởng thành.Vậy thì cứ vui đi,việc gì mà phải cau có mặt mày,mình thực sự chịu ko nổi những người vừa mới thì xong đã kêu loạn xạ lên:mình bạn thi chán à?đề khó thì cùng chán như nhau,đề dễ mà chán thì do bạn ko chịu học,chẳng có lí do gì mà kêu cả,kêu thì có giải quyết đc gì đâu ,nếu thực sự cảm thấy xấu hổ thì nên biến mấy lời sáo rỗng đó thành hành động thì hơn.Nói gì thì nói,bản thân mình,cũng đã phải bỏ công ra học hành tử tế,,nhồi nhét kiến thức vào đầu,kết quả có ra sao thì cũng nên đối xử với nó tử tế một chút,cho nó thư thái,nghỉ ngơi ít ngày,sốc lại tinh thần thì mới tiếp tục cố gắng đc.
Năm nay thi ảo quá.Do đầu tư vào pháp quá nhiều,mình hầu như chẳng học hành gì trong quá trình,chỉ gần sát thi mới học.Có những môn học mình học trong 1 ngày:44 câu:học xong chẳng hiểu vì sao mình học đc.7 điểm,kể cũng tạm.3 ngày :20 câu kĩ năng y khoa,5 ngày học toán,10 ngày học 72 câu vi sinh,7 ngày học tâm lí đạo đức.Bây h nhìn lại mới thấy hãi hùng làm sao.Đúng là:còn chút gì để nhớ? Kì này mà có học bổng(tiên lượng khá tốt=)),đúng là có phép màu thưc.
Phép màu đến từ cách nhìn thay đổi:chỉ cần tin mình làm đc,thì nhất định sẽ làm đc.Cái gì đã qua cứ để cho nó qua.Quan trọng là bản thân mình luôn vui vẻ,đối xử thật tốt với cơ thể mình,người bạn trung thành nhất ko bao h bỏ rơi mình,đến khi mình nhắm mắt xuôi tay ^^,
Kì này m càng thấm thía hơn cái quan trọng của tình thân.Mấy hôm trước,mới biết mình thực dê khóc nhè,mình phải lấy tay bịt chặt miệng mới ko khoc thành tiếng.Nếu khóc bố ở đầu dây bên kia sẽ nghe thấy mất,bố sẽ rất lo lắng à ,con biết là bố về,con cũng biêt bố muốn gọi con về,con thấy giọng bố ngập ngừng,con cũng rất muốn về gặp bố,con nhớ bố lắm,rất rất nhớ.Con cũng biết thứ 5 bố bay vào trong ấy,cuối năm bố mới về.Con đã...rất rất muốn về nhà....
Con nghĩ đến bố,con nghĩ rằng ở bên đó bố đã phải chịu khổ rất nhiều,tuy là cán bộ điều hành nhưng mà có công ty nào trả lương mà ko vắt kiệt sức lao động của nhân viên đâu?Bố lại chỉ có một mình,phải tự chăm sóc lấy.Cảm giác đó con hiểu. Con về rồi vi sinh thi sẽ trượt,bố chịu khổ sẽ vô ích .Con lại cố gắng học.Học chán lắm.nhưng mà con vẫn cố gắng cố gắng đến giảng đường,từ sáng đến tối trừ khi con quá mệt,ko thể đến đc,con biết là chỉ cố thêm ít ngày nữa thôi,con se đc về nhà.
Càng lớn con càng thương bố nhiều hơn,con ở gần mẹ và em minh.Có gì con cũng dễ chăm sóc hơn.À con mới mua cho em hộ xếp hình bố ạ,con biết mẹ thích hoa,mai con về con mua hoa tặng mẹ.Chỉ có bố...con muốn nấu cho bố vài món bố thích,muốn chăm sóc bố nhiều hơn mà...
Chiều nay lúc thi xong môn thi cuối cùng, về đến nhà,nghĩ đến bố con đã khóc,tự nhiên nước mắt con cứ chảy ra ,ko nín đc.Cuối cùng con cũng đã làm đc rồi bố ạ ,con đã làm hết khả năng của mình...nhưng con lại...ko đc găp bố.Con rất buồn,con đang cố nín ,,,mà sao ko nín dc,càng cố nín,lại cang khóc to hơn.Có lẽ ...do con đã kiềm chế quá lâu rồi.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét