Chiều nay, nghe tin nắng nóng ở phương xa mà
nhỏ đứng ngồi không yên.Độ này công trường cứ mất điện hoài,điện chạy máy phát
đều ưu tiên cho máy móc,điện sinh hoạt của cán bộ ,công nhân đều bị cắt
hết.Dưới cái nắng 39-42 độ, nhỏ nghĩ tới ba nhỏ,mà long không yên được.Chẳng
biết ba nhỏ có khỏe ko ?mất điện hoài nhỏ chẳng chat face với ba được.Chẳng có
tin gì hết.Nhỏ nghe mẹ bảo độ này để đảm bảo tiến độ,ba toàn trực đêm.Nhỏ nghe
mà xót.
Nhỏ từng đọc qua mấy bài văn đc 9,5 hay 10 gì
đó viết về ba mẹ,đọc xong nhỏ chỉ có một câu hỏi:ko lẽ học sinh bây h kém văn
vậy sao?Hay là do giáo viên đã dễ tính đi nhiều.Nếu nhỏ là cô giáo nhiều nhất
chỉ cho 7 là cùng,7 là quá nhân nhượng.Chẳng nhẽ cứ phải chờ ba mẹ mất đi rồi
mới biết đường khóc lóc thương xót,lúc sống thì cãi nhem nhẻm,chẳng đoái hoài
đến,mất rồi mới nhỏ đc vài giọt nước mắt cá sấu.Một số khác cũng có vài lời đc
đấy nhưng sao nhỏ thấy nó nông cạn quá,nhịn ăn sang mà nghĩ là thưong ba mẹ
à?như thế là hại ba mẹ thì có.Uh,thì chẳng ở trong hoàn cảnh của người ta,thì
chẳng nói mạh được ,nhưng chẳng lẽ những ba mẹ bình thường ko bệnh tật của
chúng ta chẳng có gì để ta thương xót hay sao?
Cũng biết là nắng gió công trường,khổ ko kể
siêt,kiếm đc một đồng của người ta,ng ta vắt cho thân tàn ma dại.Ừa ,đấy là còn
mang đc tiền về đấy,chứ bị nợ lương hay cờ bạc thì…
Có lúc nhỏ thấy khổ tâm lắm,chẳng làm đc gì
cả,học học học,20 tuổi rồi mà cũng chỉ biết có mỗi học với tiêu tiền là
giỏi.Chẳng đc tích sự gì hết.Lắm lúc nghĩ quẩn cũng tính hay mình đi làm thêm?nghe
cũng có vẻ người lớn,kiếm đc tiền nè,tiêu gì thì tiều ,he he ,cơ mà nghĩ kĩ vân
thấy có phần nông cạn.Thực ra là ở vào cái ngành học của mình ,và với sức của
mình thì việc đó là ko thể ,chắc chắn là sẽ học hành sa sút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét