Tôi sắp 20 rùi,tôi,một cô gái tàm tạm -có một ngoại hình tàm tạm ,một ngành
học tàm tạm,trí tuệ tàm tạm,khả năng giải quyết vấn đề tàm tạm,và một ước mơ ko
tàm tạm.
Nhiều người
thân nói với tôi rằng:tôi là kẻ ngốc,luôn đi lo việc của người khác.Tôi luôn nhìn
cuộc đời,nhìn người khác bằng đôi mắt quá thân thiện.Tôi là người ko biết vun vén
toan tính cho riêng mình,nên thường ko đạt được thành công như mong muốn.
Nhưng tôi tin rằng:chỉ cần tôi cố gắng,nô lực hết
mình,một ngày đó nhất định tôi sẽ thành công.Tôi tin rằng ai cũng có phận thiện
của mình.Hơn nữa tội gì mà tôi phải nhìn người khác bằng ánh mắt ko thân thiện,như
thế ko phải tôi tự làm khổ tôi sao?Tôi ko ngốc >.< ,tôi chỉ có cách nghĩ
hơi khác người thôi.
Tôi cũng biết lo lắng,biết buồn,chỉ là tôi luôn
tự an ủi mình:cố lên,nghĩ đến ngày X đc đi chơi rùi,cố thêm một chút nữa.Tôi cũng
biết là có lúc bạn toan tính,ko đc tốt lắm,nhưng tôi vẫn tha thứ.Thực ra là cảm
thông cho hoàn cảnh của bạn thôi,chứ ko phải tôi ko nhìn ra bạn là người như thế
nào.Tôi ko đánh giá bạn qua một vài hành động mà là qua cả thời gian chúng ta
tiếp xúc với nhau.Có thể bạn sẽ quên rất nhanh những điều tốt bạn đã làm cho tôi,nhưng
tôi thì vẫn luôn cất chúng ở mảnh đất bình yên trong tâm hồn mình.
Nội nói với tôi rằng:nếu con tin rằng một hạt giống
là tốt và cố gắng chăm sóc cho no hết mức
có thể, no sẽ luôn khiên con bất ngờ.Tôi ko tin họ,tôi tin nội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét