Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013
Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013
Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013
Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013
Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013
Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013
sach
Những hiệu sách Y-Dược Sinh Viên Y nên biết!
1. Khu vực giới thiệu sách ở GĐ Hồ Đắc Di:
Là nơi mà nếu là Sv Y ,bạn sẽ không thể bỏ qua,ngay từ những ngày đầu tiên vào trường! Nơi này nằm ngay trong sảnh chính khu GĐ Hồ Đắc Di,thường xuyên giới thiệu những cuốn sách mới được xuất bản về Y học và cả những đầu sách truyền thống,ngoài ra,còn có nhiều dụng cụ cần thiết cho Sinh Viên Y như : áo blouse,găng tay,khẩu trang Y tế.
2. Hiệu sách Tôn Thất Tùng:
Phòng 1 nhà E4 TT ĐH Y
Với lợi thế là nằm gần trường,nên có thể nói, đây là 1 trong những hiệu sách đc SV trường mình vào thăm thường xuyên nhất. Ở đây có tất tần tật những cuốn sách trong giáo trình của bạn ,và cả nhưũng cuốn sách mới ra lò luôn đc update thường xuyên.
3. Hiệu sách ngõ 1A Tôn Thất Tùng:
Phòng 6,E4 TT ĐH Y ( như trên )
4. Hiệu sách ngã tư Bà Triệu- Ngô Văn Sở
Hiệu sách nhỏ nằm ở đoạn giao nhau giữa đường Bà Triệu và Ngô Văn Sở
Địa chỉ chính xác 68A Bà Triệu của Tổng hội y dược học Việt Nam
Tại đây có bày bán các loại sách y học từ xưa đến nay(có những quyển có giá là 5 đồng bán giá 50.000đ). sách ở đây ko giảm giá và ko chiết khấu bất kỳ phần trăm nào.
Khá đắt với túi tiền của sinh viên nhưng để mua được một cuốn sách y đã được xuất bản khá lâu hoặc với số lượng có hạn thì bạn sẽ không thấy tiếc số tiền mình đã bỏ ra đâu!
5. Hiệu sách nhà xuất bản Y học – Đội Cấn
Nhà xuât bản Y học là nơi chuyên xuất bản các loại sách về Y- dược học và các loại sách giáo khoa cho sinh viên Y khoa chúng ta. Bên cạnh đó, NXB Y học còn có 1 cửa hàng chuyên bán sách sỉ và lẻ. Giá cả ở đây dao động từ 45-100K ( với những loại sách giáo khoa của sinh viên Y) và có thể lớn hơn 200k đối với những quyển từ điển chuyên ngành, atlas.
Ưu điểm: Có thể tìm thấy tất cả mọi loại sách về Y học ta cần ở đây.
Nhược điểm: Giảm giá ít so với giá bìa
Địa chỉ: Gần NXB Y học 352 Ðội Cấn - Ba Ðình - Hà Nội.
6. Nhà sách Fahasha- 338 Xã Đàn:
Một không gian rộng lớn,bao gồ 7 tầng của toà nhà toạ lạc ở số 338 Xã Đàn ( Kim Liên mới) khối lượng sách,văn phòng phẩm ở đây vô cùng phong phú,từ sách ngoại văn tổng hợp,mẫu giáo,giáo trình anh ngữ… đến đồ lưu niệm,thiệp,tranh cát. Ngoài các giáo tình Y học,sách bổ trợ kiến thức Y học hang ngày,bạn có thể tìm thấy ở đây lượng lớn những cuốn sách Y học viết bằng tiếng nước ngoài,thật sự rất cần thiết cho những ai ham tìm hiểu,muốn khám phá chân trời tri thức bất tận
7. Khu vực Đinh Lễ- Nguyễn Xí:
Đối với dân nghiền sách Hà Nội,có lẽ không ai là không biết đến 2 con phố nhỏ chuyên bán sách này!!! Tại đây cũng có đủ tất cả sách về mọi lĩnh vực,nếu là lần đầu đến đây chắc chăn bạn sẽ không khỏi bị hoa mắt trước những tủ sách cao tận trần nhà. Đừng ngại ngần gì mà cứ mạnh dạn hỏi các cô/bác/anh/chị bán hàng nhé.họ có thể ngay lập tức chỉ ra cuốn sách bạn cần nằm ở đâu. Sách ở đây luôn được bán rẻ hơn giá bìa 30-35% tuỳ theo mức độ tìm hiểu của bạn .
8. Khu vực đường Láng:
Khu vực tập trung nhiều cửa hang sách nhất trên đường Láng là đoạn đường từ ngã tư Cầu Giấy đến ngã tư Đường Láng- Nguyễn Chí Thanh. Chiếm số lượng lớn không thể không kể đến là các cửa hàng sách cũ,với những môn học đã là truyền thống thì bạn có thể đến đây tìm lại giáo trình cũ được bác với giá rẻ, điểm trừ duy nhất là bạn phải lựa chọn kỹ càng vì có nhiều cuốn bị rách hay viết ghi chú lên. Ngoài ra ,trên đường Láng còn có 3-5 cửa hàng bán sách mới 100% cũng phong phú về chủng loại được giảm khoảng 30% so với giá bìa.
9. Hiệu sách Tràng Tiền:
Là cửa hàng sách,Văn Phòng phẩm lớn nằm ở phố Tràng Tiền,cơ cấu cũng khá giống với Fahasha. Tại đây,bạn có thể tìm được những cuốn sách ngoại văn,Y học tiếng nước ngoài thuộc loại hiếm. Sách ở đây bán đúng giá bìa !
10. Khu vực đường Phạm Văn Đồng,gần ĐH Quốc Gia Hà Nội:
Là địa chỉ mua sách quen thuộc của Sinh viên khu vực Sư Phạm, Đại học Quốc Gia,nhưng đừng hiểu lầm là Sinh viên Y mình không thể tìm thấy gì ở đó nhé. tại đây bạn có thể tìm được dễ dàng các sách cơ sở về Y học và luôn được giảm 30-40% so với giá bìa.
Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013
trời lạnh thật đấy,chui từ trong chăn ra,phóng xe đi xem đá bóng rùi lượng lờ trên đg phố hp.Ui cảm giác này thật là thật là khó diễn tả.
Trời lạnh,cần phải mặc ấm,mẹ bảo như thế tức là biết yêu bản thân,ko quan trọng là mình sẽ trông như thế nào,quan trọng là mình cảm thấy thế nào.Người nào biết yêu bản thân mình thì sẽ biết cách yêu thương người khác.Người nào đến ngay cả bản thân mình cũng ko tự lo đc thì cũng chẳng chăm sóc đc ai đó ra hồn.
Ừ thì mẹ day sao thì con biết vậy,áp dung vậy.Kể ra là cũng rất thuộc bài ý nhỉ?
Sắp 21 tuổi đầu ùi,vẫn còn lông bông tóa,lúc nào cũng để mẹ phải lo lắng.Chẳng biết một năm làm mẹ cười đc bao nhiêu lần?Làm mẹ lo âu bao nhiêu lần?Làm mẹ khóc bao nhiêu lần?Hi vọng là con số này sẽ là giảm dần đều .
Trời lạnh,nhớ ánh lửa bập bùng thoang thoảng mùi khoai nướng ,nhớ những câu chuyện của ngoại và nhớ cả cái cảm giác đc rúc vào lòng ngoại,thật ấm,thật bình yên.Lớn rồi mà chẳng nhớn đc teo nào,vẫn chỉ có cái mong ước đơn sơ của trẻ con ấy .Tôi đã từng nhắc tới 2 người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình thì phải,uh lúc ấy tôi kể thiếu,đúng ra thì phải có 3 người mới đúng.Mỗi người dạy tôi một thứ khác nhau.Bố dạy tôi biết ước mơ.Ngoại day tôi cách cư xử với mọi người,còn nhóc Minh _nhóc dạy tôi cách yêu thương người khác.Đối với tôi,ngoại luôn thật gần gui và dường như chưa bao h như một người ông thực thụ,ý tôi là vẻ nghiêm nghị ấy mà:),ngoại với tôi thân thiết như một người bạn,người mà tôi có thể huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển cũng như những rắc rối mà tôi...ko đủ khả năng xử lí.Bố cũng gần như vậy,nhưng mà biết nói thế nào cho đúng nhỉ?Trên một giác độ nào đó thì ngoại gần gũi hơn.Có lẽ bởi tuổi thơ tôi gắn liền với ngoại.Có lẽ là như vậy.
Tôi ko hẳn tốt,nhưng tôi thường tử tế với người già và trẻ nhỏ.Có lẽ bởi sâu thẳm trong tâm hồn,tôi vẫn thường nghĩ tới ngoại và nhóc minh.Có lẽ vậy.
Trời lạnh,cần phải mặc ấm,mẹ bảo như thế tức là biết yêu bản thân,ko quan trọng là mình sẽ trông như thế nào,quan trọng là mình cảm thấy thế nào.Người nào biết yêu bản thân mình thì sẽ biết cách yêu thương người khác.Người nào đến ngay cả bản thân mình cũng ko tự lo đc thì cũng chẳng chăm sóc đc ai đó ra hồn.
Ừ thì mẹ day sao thì con biết vậy,áp dung vậy.Kể ra là cũng rất thuộc bài ý nhỉ?
Sắp 21 tuổi đầu ùi,vẫn còn lông bông tóa,lúc nào cũng để mẹ phải lo lắng.Chẳng biết một năm làm mẹ cười đc bao nhiêu lần?Làm mẹ lo âu bao nhiêu lần?Làm mẹ khóc bao nhiêu lần?Hi vọng là con số này sẽ là giảm dần đều .
Trời lạnh,nhớ ánh lửa bập bùng thoang thoảng mùi khoai nướng ,nhớ những câu chuyện của ngoại và nhớ cả cái cảm giác đc rúc vào lòng ngoại,thật ấm,thật bình yên.Lớn rồi mà chẳng nhớn đc teo nào,vẫn chỉ có cái mong ước đơn sơ của trẻ con ấy .Tôi đã từng nhắc tới 2 người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình thì phải,uh lúc ấy tôi kể thiếu,đúng ra thì phải có 3 người mới đúng.Mỗi người dạy tôi một thứ khác nhau.Bố dạy tôi biết ước mơ.Ngoại day tôi cách cư xử với mọi người,còn nhóc Minh _nhóc dạy tôi cách yêu thương người khác.Đối với tôi,ngoại luôn thật gần gui và dường như chưa bao h như một người ông thực thụ,ý tôi là vẻ nghiêm nghị ấy mà:),ngoại với tôi thân thiết như một người bạn,người mà tôi có thể huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển cũng như những rắc rối mà tôi...ko đủ khả năng xử lí.Bố cũng gần như vậy,nhưng mà biết nói thế nào cho đúng nhỉ?Trên một giác độ nào đó thì ngoại gần gũi hơn.Có lẽ bởi tuổi thơ tôi gắn liền với ngoại.Có lẽ là như vậy.
Tôi ko hẳn tốt,nhưng tôi thường tử tế với người già và trẻ nhỏ.Có lẽ bởi sâu thẳm trong tâm hồn,tôi vẫn thường nghĩ tới ngoại và nhóc minh.Có lẽ vậy.
Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013
Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013
Cái cầu thang ở kí túc có 17 bậc,bằng với số bâc cầu thang nhà mình.
Mọi người bảo mình bị dở hơi.Nhưng mọi người ko hiểu đc với mình mỗi bậc cầu thang có một ý nghĩa rất đặc biệt,mỗi khi nhảy lò cò,đếm bậc cầu thang,mình cảm giác như sống lại những năm tháng ấu thơ,lúc ấy mình rất hồn nhiên,rất vui.
Khi đang đếm bậc câu thang,tôi là nhóc meo,vô tư,khi bước xuống bậc cầu thang,tôi lại là cô gái 20 tuổi,với những nỗi lo thường nhật.
Mọi người bảo mình bị dở hơi.Nhưng mọi người ko hiểu đc với mình mỗi bậc cầu thang có một ý nghĩa rất đặc biệt,mỗi khi nhảy lò cò,đếm bậc cầu thang,mình cảm giác như sống lại những năm tháng ấu thơ,lúc ấy mình rất hồn nhiên,rất vui.
Khi đang đếm bậc câu thang,tôi là nhóc meo,vô tư,khi bước xuống bậc cầu thang,tôi lại là cô gái 20 tuổi,với những nỗi lo thường nhật.
Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013
Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013
Tản mạn đêm khuya
Tôi ko phải là
một nhà văn,dĩ nhiên là vậy rồi,tôi còn chưa từng có cái ý nghĩ là một ngày X nào
đó tôi sẽ theo cái nghiêp đó.
Tôi chỉ đơn giản
là môt kẻ ngoại đạo,thích viết lách,ghi chép lại những cảm xúc chợt đến rồi chợt
đi của mình.
Tôi cũng ko phải
là một học sinh giỏi văn. Đấy là tôi cố tình nói giảm nói tránh,hòng vớt
vát cho mình một chút sĩ diện.Chứ thực ra là tôi học dốt văn.Tôi chưa từng yêu
môn này,vâng tôi chưa từng yêu em kể từ khi tôi biết đọc tới khi tôi học hết
lớp 11.
Em thì lạnh lung ,uyên bác,còn tôi chỉ là một gã khờ khô
khan với hằng đẳng thức 1+1=2. Ấy vậy mà năm lớp 12 tôi đổ cái: rầm trước
em.Tình yêu bé nhỏ ,duy nhất trong cuộc đời học sinh .Tôi đâm ngây dại,ngẩn ngơ
nhớ em,một tuần ta găp nhau chỉ có 3 buổi,mỗi buổi đúng 45 phút ko hơn.Và e đi
mất, để lại tôi,một gã khờ ,ngây ngô.Tôi yêu em bởi em làm tôi
cười,cười ngặt nghẽo,quên đi hết những căng thẳng mệt mỏi,quên đi cái gọi là :
con gái thì cần phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên abcxyz ….và rất nhiều thứ vớ vẩn
khác mà người ta đã cố tình nhồi nhét vào cái đầu óc ngu muội,chật hẹp
này.Chẳng biết trên đời này ngoài em ra,còn có ai đó có thể làm tôi quên đi bản
thân mình,cười nói thoải mái như vậy ko?có lẽ nếu tôi gặp ai đó như vây,tôi sẽ
yêu người đó,như tôi đã từng yêu em – môn văn lớp 12 à.
Cô Loan là cô giáo dạy văn duy nhất mà tôi từng nhớ tên.Tất
nhiên là trừ mẹ tôi ra,tên me tôi thì tôi đương nhiên phải có trách nhiệm nhớ
rồi.Cô là người khai sang cho cái tâm hồn thực tế,khô khan,với những hằng đẳng
thức dài vô tận này.Cô là người mang đến cho tôi một chút lãng mạn,một chút
hồng.
-Em thích màu gì nhất?
-Thưa cô :vàng và nâu ạ.
-Một cô bé kiêu hãnh và thực tế.Cô thấy em hợp với màu hồng
đấy.
-Thưa cô:em chưa từng có ý nghĩ đó ạ.
Cô cười.Thi thoảng cô thích đọc văn của các học sinh ko
chuyên hơn.Nó ngây ngô,rất tự nhiên,ko bị gọt đẽo quá nhiều và rất thật.Các e..
có năng khiếu và tố chất để viết văn,tiếc
rằng các em đều ko yêu môn văn của cô.
Ko cô ạ,từ khi học cô, đc nghe những tiết giảng văn của
cô,em đã yêu văn mất rồi,Chỉ tiếc là tình yêu ấy đến quá muộn.Nếu ko…có thể em
đã đi theo một ngành nghề khác,.
Một lợi điểm của học sinh trường chuyên là đc học lẫn giáo
viên của nhau.tức là bọn chuyên toán sẽ học giáo viên chuyên văn trong h văn và
ngược lại với tất cả môn khác trư thể duc và gdcd.Chẳng khác nào đem dao mổ trâu
đi giết kiến.Mà cái lũ ban tự nhiên như bọn tôi thì học dốt văn thôi rồi.Có thể
xem như mù chữ,mù tịt hẳn luôn ý.Lại còn lười,chẳng bao h chịu soạn bài.Thì
cũng phải,chúng tôi còn phải học môn chuyên như điên như dại mà. Ấy vây mà cô Loan
lại thích bọn tự nhiên hơn mới ảo chứ.Lý do thì như trên đã nói.Còn chúng
tôi,khỏi phải hỏi, đứa nào cũng muốn giành cô về lớp mình, để đc nghe giảng
văn, để lại đc cười sảng khoái.:))Và thi đc điểm cao nữa:)
Lúc bé tôi thích toán,còn bây h tôi yêu văn.Thích là một thoáng
rung động buổi ban đầu,còn yêu là…như trên đã nói J
Trời se lạnh,hải phòng …ngày…tháng ..năm…
Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
Kim tan, cai tên nay có vẻ đang nóng nhể.Nóng cả với giơi mê giai hàn lẫn giới antikimtan
Đầu tiên em phải khẳng định dremcatche ko phải có nguồn gốc từ hàn xẻng ạ,nó là môt trong số nhiều loại bùa của người da đỏ,và nó đến từ nước mỹ xa xôi ạ.Trước khi có hàn xẻng thì nó đã nổi sẵn rồi.Nổi từ những năm 60-70 của thế kỉ trước tới bây h cơ ạ.
Sau đó là tới Kimtan.Từ quan điểm của mình,em ko đưng về bên nào cả,ko anti mà cũng ko thần tượng.Đối với e,diễn viên,ca sĩ ,cầu thủ ,..vẫn luôn làm nhiệm vụ cần mẫn của họ:giải trí.Vậy thôi.
Là môt đứa thuộc hệ đất,vâng e thích những thứ sờ được,ăn đc,thấy được.Điều đó có nghĩa là thang điểm của e nằm ở cuộc sống thực tại chứ ko phải ở đâu đó trên màn ảnh nhỏ.Đối với e diễn viên thì cũng đẹp đấy,diễn xuất thì cũng tạm đc đấy,nhưng mà chỉ thế thôi,tắt ti vi là hết,nói gì thì diễn viên nam cũng ko thể so sánh đc với thằng bạn thân vẫn thường làu baù đủ kiểu ,nhưng những hôm mưa lạnh buốt nó sẵn sàng đội mưa đi đón mình,hay thậm chí biến những chuyện to như con voi trở nên nhỏ xíu như con kiến và biến mất.Hay diên viên nữ thì ko bao h có thể so sánh đc với con bạn thân vẫn thường cùng mình ba la đủ chuyện,thút thít đủ thứ rắc rối,dù kết cục chẳng tới đâu cả.
Và trên hết,là ko thể so sánh đc với mái ấm bé nhỏ của mình.Kì lạ thực đấy,người ta càng lớn càng biết yêu.
Mình càng lớn càng yêu-một thứ tính yêu khác.Đó là tình yêu với gia đình bé nhỏ của mình.Mỗi năm mỗi lớn hơn,thấm hơn những điều bố bảo,thấu hiểu hơn nỗi vất vả của ba mẹ.Và khoan dung nhiều hơn với nhóc Minh.Vậy đó...Họ,mới là những người có đủ khả năng tác động tới suy nghĩ của tôi.
Đầu tiên em phải khẳng định dremcatche ko phải có nguồn gốc từ hàn xẻng ạ,nó là môt trong số nhiều loại bùa của người da đỏ,và nó đến từ nước mỹ xa xôi ạ.Trước khi có hàn xẻng thì nó đã nổi sẵn rồi.Nổi từ những năm 60-70 của thế kỉ trước tới bây h cơ ạ.
Sau đó là tới Kimtan.Từ quan điểm của mình,em ko đưng về bên nào cả,ko anti mà cũng ko thần tượng.Đối với e,diễn viên,ca sĩ ,cầu thủ ,..vẫn luôn làm nhiệm vụ cần mẫn của họ:giải trí.Vậy thôi.
Là môt đứa thuộc hệ đất,vâng e thích những thứ sờ được,ăn đc,thấy được.Điều đó có nghĩa là thang điểm của e nằm ở cuộc sống thực tại chứ ko phải ở đâu đó trên màn ảnh nhỏ.Đối với e diễn viên thì cũng đẹp đấy,diễn xuất thì cũng tạm đc đấy,nhưng mà chỉ thế thôi,tắt ti vi là hết,nói gì thì diễn viên nam cũng ko thể so sánh đc với thằng bạn thân vẫn thường làu baù đủ kiểu ,nhưng những hôm mưa lạnh buốt nó sẵn sàng đội mưa đi đón mình,hay thậm chí biến những chuyện to như con voi trở nên nhỏ xíu như con kiến và biến mất.Hay diên viên nữ thì ko bao h có thể so sánh đc với con bạn thân vẫn thường cùng mình ba la đủ chuyện,thút thít đủ thứ rắc rối,dù kết cục chẳng tới đâu cả.
Và trên hết,là ko thể so sánh đc với mái ấm bé nhỏ của mình.Kì lạ thực đấy,người ta càng lớn càng biết yêu.
Mình càng lớn càng yêu-một thứ tính yêu khác.Đó là tình yêu với gia đình bé nhỏ của mình.Mỗi năm mỗi lớn hơn,thấm hơn những điều bố bảo,thấu hiểu hơn nỗi vất vả của ba mẹ.Và khoan dung nhiều hơn với nhóc Minh.Vậy đó...Họ,mới là những người có đủ khả năng tác động tới suy nghĩ của tôi.
Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013
Hôm nay là ngày đầu tiên cua thang cuối cùng năm 2013.Ko biết trong tháng cuoi cung này mình có kịp làm thêm gì ko nhỉ?Theo quan niệm của phương đông thì hết tháng chạp mới là hết năm.Vậy là còn 2 tháng nữa à?2 tháng,nhanh thiêt.Trong đầu cũng nhiều dự định,tiền thì cũng tiết kiệm gần đủ rồi.Hèm,chưa rõ nữa.Ko biết trong những tháng cuối năm nỳ mình tranh thủ gom thêm đc bn niềm vui nữa đây?
2 bên nội ngoại đều gọi về,hèm,khó đây.Lại còn cái kế hoach ôn slb nữa chứ.Tham công tiêc việc là nó khổ thế đấy.Có độ 7 ngày trước tết mà ngược từ biển về rừng rồi từ rừng về biển,quay như chong chóng.Lại còn các cô cấp ba nữa ,cả năm đi rồi,có mỗi dịp tết rảnh rảnh để qua thăm cô .Nói là rảnh chứ cứ như chạy xô ấy,bên nào cũng mời gọi,mà khổ em nó chỉ có một,có phân thân đc đâu.Bên nào cũng mang đồ ăn ra dụ,bỏ chỗ nào cũng tiêc :(((.Em nghe giang hồ đồn là năm nay đc nghỉ 3 tuần hay sao ấy các bác ạ.Chẳng biết có đúng hông nữa,khổ cái chưa về tết đã có cái môn slb đứng sừng sững sau tết,nên đi đâu làm gì cũng thấy ko thoải mái lắm.
Còn quá sớm để nói về nhưng gì đã làm đc trong năm qua.Nhưng bản thân cũng có chút tư mãn.Là môt đứa quen với việc lập kế hoạch,tính tới thời điểm này mình cũng phần nào nhẹ nhõm khi những việc định trươc của giao thừa năm ngoái đều đã hòm hòm.Nhất là khi mình đã đặt đc những viên gach đầu tiên trong kế hoach lớn 10 năm .Những viên gạch thô sơ,vữa còn chưa khô hẳn,đặt cũng chưa ngay ngắn lắm.Nhưng mà ít ra còn có cái hiện hữu trước mắt chứ ko phải chỉ là một bản thảo hoành tráng trên giấy .Đầu mình cũng đc dịp thư giãn một chút,tự tin hơn một chút vào tương lai.Mơ ước của mình đang dần dần đc thực hiện,dù tiến độ siêu rùa
2 bên nội ngoại đều gọi về,hèm,khó đây.Lại còn cái kế hoach ôn slb nữa chứ.Tham công tiêc việc là nó khổ thế đấy.Có độ 7 ngày trước tết mà ngược từ biển về rừng rồi từ rừng về biển,quay như chong chóng.Lại còn các cô cấp ba nữa ,cả năm đi rồi,có mỗi dịp tết rảnh rảnh để qua thăm cô .Nói là rảnh chứ cứ như chạy xô ấy,bên nào cũng mời gọi,mà khổ em nó chỉ có một,có phân thân đc đâu.Bên nào cũng mang đồ ăn ra dụ,bỏ chỗ nào cũng tiêc :(((.Em nghe giang hồ đồn là năm nay đc nghỉ 3 tuần hay sao ấy các bác ạ.Chẳng biết có đúng hông nữa,khổ cái chưa về tết đã có cái môn slb đứng sừng sững sau tết,nên đi đâu làm gì cũng thấy ko thoải mái lắm.
Còn quá sớm để nói về nhưng gì đã làm đc trong năm qua.Nhưng bản thân cũng có chút tư mãn.Là môt đứa quen với việc lập kế hoạch,tính tới thời điểm này mình cũng phần nào nhẹ nhõm khi những việc định trươc của giao thừa năm ngoái đều đã hòm hòm.Nhất là khi mình đã đặt đc những viên gach đầu tiên trong kế hoach lớn 10 năm .Những viên gạch thô sơ,vữa còn chưa khô hẳn,đặt cũng chưa ngay ngắn lắm.Nhưng mà ít ra còn có cái hiện hữu trước mắt chứ ko phải chỉ là một bản thảo hoành tráng trên giấy .Đầu mình cũng đc dịp thư giãn một chút,tự tin hơn một chút vào tương lai.Mơ ước của mình đang dần dần đc thực hiện,dù tiến độ siêu rùa
Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013
Một buổi thi cử nhiều nhiều cảm xúc.
Ko ngờ cái tính thấy cái gì hay hay mới chịu học của mềnh lần này lại có ích.
2 bài sốc là 2 bài mình thích nhất.Thì lân này nó vào 1 bài :))).Chắc tại nó liên quan tới câp cứu nên iêm nó ấn tượng.
Thôi kệ.Bài thì cũng sai đầy chỗ ,thiếu đầy ý đấy,nhưng cơ bản là ko trượt,thế là ổn rồi,chơi thôi ồ zê:)))))
Ko ngờ cái tính thấy cái gì hay hay mới chịu học của mềnh lần này lại có ích.
2 bài sốc là 2 bài mình thích nhất.Thì lân này nó vào 1 bài :))).Chắc tại nó liên quan tới câp cứu nên iêm nó ấn tượng.
Thôi kệ.Bài thì cũng sai đầy chỗ ,thiếu đầy ý đấy,nhưng cơ bản là ko trượt,thế là ổn rồi,chơi thôi ồ zê:)))))
Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013
Mùa đông xấu tính,sao ngươi cứ lù lù xuất hiện,chẳng thông báo trước cho ta gì cả.Nghiễm nghiên làm đảo lộn cuộc sống thanh bình,yên ả của ta.Khi ta dần quen với ngươi thì ngươi lại phũ phàng bỏ đi.Để ùi lúc ta đang quên dần sự lạnh lẽo mà ngươi mang lại thì ngươi lại lù lù xuất hiện trước mắt ta,đuổi đi ko đc là sao hả?Ngươi tưởng ngươi là ai mà có quyền đến và đi,làm sáo trộn cuộc sống của ta tùy ý thế chứ?
Sau một hồi ưu tư suy nghĩ ,em đã nhận ra mùa đông ko phải là người ==> ko có cách nào đuổi đi đc..Mùa đông ko phải là đồ ăn,==> ko ăn đc :((.Mùa đông ko pải là giấy ==> ko đốt đi đc.
...................................................................................................................................................................
Mùa đông ơi ,mi đến thật rồi sao?Đừng đùa chứ?ta sắp pải đi viện rồi.Hay là ngươi ghé qua chỗ khác mà chơi đi,ta ko có nhớ ngươi đâu,ngươi ko cần vội vã quay về như zậy đâu.:(((
Mùa đông về ùi,làm sao để ra khỏi chăn mà mò tới giảng đường pi h.Bên ngoài lạnh lém.Iêm thích ở nhà ngủ cơ.T___T.
...................................................................................................................................................................
Sau một hồi ưu tư suy nghĩ ,em đã nhận ra mùa đông ko phải là người ==> ko có cách nào đuổi đi đc..Mùa đông ko phải là đồ ăn,==> ko ăn đc :((.Mùa đông ko pải là giấy ==> ko đốt đi đc.
...................................................................................................................................................................
Mùa đông ơi ,mi đến thật rồi sao?Đừng đùa chứ?ta sắp pải đi viện rồi.Hay là ngươi ghé qua chỗ khác mà chơi đi,ta ko có nhớ ngươi đâu,ngươi ko cần vội vã quay về như zậy đâu.:(((
Mùa đông về ùi,làm sao để ra khỏi chăn mà mò tới giảng đường pi h.Bên ngoài lạnh lém.Iêm thích ở nhà ngủ cơ.T___T.
...................................................................................................................................................................
Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Bếp gia đình 1
1. Giới thiệu khóa học:
Đây là khóa học nấu ăn dành cho những bạn chưa biết nấu ăn. Chương trình học bao gồm các món ăn đơn giản, dễ làm, dễ thực hành và áp dụng vào bữa cơm thường nhật của mỗi gia đình. Tham gia khóa học, học viên sẽ được hướng dẫn những kỹ năng làm bếp cơ bản nhất như cách cầm dao, cách dùng chảo… Kết thúc khóa học, Quả Táo Vàng đảm bảo các bạn sẽ hoàn toàn tự tin khi thể hiện khả năng nấu nướng của mình.
Với một lớp chỉ có 5-7 người, các bạn sẽ tự tay mình chuẩn bị , chế biến các món ăn dưới sự hướng dẫn của các chuyên gia hàng đầu, thưởng thức thành quả của mình và có thể ngay lập tức áp dụng cho gia đình, khoá học đã bao gồm toàn bộ phí nguyên vật liệu.
2. Đội ngũ giáo viên:
Thầy Nguyễn Anh Sơn, Thầy Vũ Tiến Tùng,Thầy Hà Hải Đoàn,Thầy Nguyễn Mạnh Trung,Thầy Cao Ngọc Đức…đều là những đầu bếp tài năng, bếp trưởng của các tập đoàn kháchsạn nổi tiếng như Hilton, Deawoo, Sofitel, Sheraton, Heritage, Desyloia………..
3. Các kĩ năng học viên có được sau khóa học:
» Cách mua nguyên liệu chế biến món ăn.
» Lựa chọn và sử dụng dao hợp lý, sử dụng và bảo quản thiết bị bếp đúng cách , các phương pháp cắt thái
» Cách bảo quản thực phẩm, các mẹo vặt khi nấu ăn
» Tư vấn thực đơn khi nhà có khách, cuối tuần
» Cách cắt tỉa đơn giản nhất, cách trình bày đẹp mắt 1 món ăn
» Cách lên thực đơn gia đình và tính thực phẩm/số người
» Cách chế biến các món ăn gia đình đầy đủ dinh dưỡng, ngon miệng, phong phú
Đây là khóa học nấu ăn dành cho những bạn chưa biết nấu ăn. Chương trình học bao gồm các món ăn đơn giản, dễ làm, dễ thực hành và áp dụng vào bữa cơm thường nhật của mỗi gia đình. Tham gia khóa học, học viên sẽ được hướng dẫn những kỹ năng làm bếp cơ bản nhất như cách cầm dao, cách dùng chảo… Kết thúc khóa học, Quả Táo Vàng đảm bảo các bạn sẽ hoàn toàn tự tin khi thể hiện khả năng nấu nướng của mình.
Với một lớp chỉ có 5-7 người, các bạn sẽ tự tay mình chuẩn bị , chế biến các món ăn dưới sự hướng dẫn của các chuyên gia hàng đầu, thưởng thức thành quả của mình và có thể ngay lập tức áp dụng cho gia đình, khoá học đã bao gồm toàn bộ phí nguyên vật liệu.
2. Đội ngũ giáo viên:
Thầy Nguyễn Anh Sơn, Thầy Vũ Tiến Tùng,Thầy Hà Hải Đoàn,Thầy Nguyễn Mạnh Trung,Thầy Cao Ngọc Đức…đều là những đầu bếp tài năng, bếp trưởng của các tập đoàn kháchsạn nổi tiếng như Hilton, Deawoo, Sofitel, Sheraton, Heritage, Desyloia………..
3. Các kĩ năng học viên có được sau khóa học:
» Cách mua nguyên liệu chế biến món ăn.
» Lựa chọn và sử dụng dao hợp lý, sử dụng và bảo quản thiết bị bếp đúng cách , các phương pháp cắt thái
» Cách bảo quản thực phẩm, các mẹo vặt khi nấu ăn
» Tư vấn thực đơn khi nhà có khách, cuối tuần
» Cách cắt tỉa đơn giản nhất, cách trình bày đẹp mắt 1 món ăn
» Cách lên thực đơn gia đình và tính thực phẩm/số người
» Cách chế biến các món ăn gia đình đầy đủ dinh dưỡng, ngon miệng, phong phú
KHÓA HỌC BẾP GIA ĐÌNH 1
Thời lượng: 10 buổi (học 30 món ăn)
Học phí: 1.800.000 VND (học phí đã bao gồm chi phí nguyên liệu thực hành)
Thời gian học: Thứ 2-4-6/ thứ 3-5-7/ thứ 7- Chủ nhật.
Buổi sáng: 9h-11h; buổi chiều: 14h - 16h, 16h -18h; buổi tối: 18h – 20h
Chương trình học:
Thời lượng: 10 buổi (học 30 món ăn)
Học phí: 1.800.000 VND (học phí đã bao gồm chi phí nguyên liệu thực hành)
Thời gian học: Thứ 2-4-6/ thứ 3-5-7/ thứ 7- Chủ nhật.
Buổi sáng: 9h-11h; buổi chiều: 14h - 16h, 16h -18h; buổi tối: 18h – 20h
Chương trình học:
1. Sườn rán chua ngọt | 16. Canh ngao nấu rau muống |
2. Canh cải cá rô | 17. Mực xào cần tỏi |
3. Nem rán Hà Nội | 18. Cơm rang dưa bò |
4. Thịt gà rang gừng | 19. Thịt lợn rang cháy cạnh |
5. Canh bí tôm khô | 20. Nộm sứa gà xé |
6. Cải chíp xào nấm | 21. Vịt om sấu |
7. Canh sườn thập cẩm | 22. Chè khoai môn hạt sen |
8. Cánh gà nướng mật ong | 23. Gà hầm cô ca |
9. Đậu phụ nhồi thịt sốt cà chua | 24. Bún Ngan |
10. Canh cá chua Bắc Bộ | 25. Gỏi cuốn thịt nướng |
11. Cá sốt cà chua | 26. Bún chả |
12. Mồng tơi xào tỏi | 27. Salad cà chua, dưa chuột |
13. Canh cà bung | 28. Phở gà |
14. Cá kho tộ | 29. Chả xương xông |
15. Phở xào Hà Nội |
30. Bò xào hành tây, cần tỏi
|
Ko thể phủ nhận là iêm có một tình yêu ko hề nhẹ với đồ ăn.Mỗi tội là học phí hơi bị cao,mà năm sau lại pải mua một đống sach.:((Với cả ngày nào mèo cũng ở phong khám tới 6-7 h mới về,cứ cho là chú cho về sớm mà đi học thì cũng mệt phờ râu rùi. các món này mèo cũng biết tâm 10-12 món gì đấy rồi.
Nhưng mà...thích cái chương trình này tóa.Học cơ bản từ đầu,tất nhiên là sẽ chuyên nghiệp hơn kiểu tự học mò mẫm của mèo.Hum...chẳng biết nên làm sao nữa.
Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013
Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013
độ này mình cũng coi face thưa hơn,hèm bận biu rùi mà.
Lạnh,hn đi thăm một em,gương mặt hiền hiền,nụ cười e ấy ko thực đẹp,nhưng thiệt ấm.Có cái gì đó gần gũi,thân thân.Mau khỏe lại nhe nhóc.Có gì pải gọi a chị sớm đóa.:)).
Hum ni nhắn tin cho mẹ ,ko pit mẹ có vui hem.Chẳng biết nữa.Mình vốn hem giỏi thể hiện tình cảm lắm,chỉ biết dùng hành động để bộc lộ những gì mình nghĩ.Ko biết mẹ có cảm nhận đc ko?Một bà lão đi cùng xe đã kể cho mình nghe câu chuyên của bà:bà nói với mình thế này: bao nhiêu năm trời,thứ bà mòn mỏi chờ mong ko phải là tiền gửi về hàng tháng của con cái,mà đơn giản chỉ là một cuộc điện thoại hỏi thăm.Thế mới biết đôi khi mỗi người trong chúng ta cứ yêu theo một cách khác nhau,mà quên mất người đc yêu muốn đc yêu theo kiểu nào.Mình đã nhắc nhở một người bạn,nhưng rồi mình nhận ra mình quá nhiều chuyên,va có lẽ đây là lần cuối mình nhắc nhở bạn ây về điều đó.Mình sẽ tìm một người khác,người có cùng lối nghĩ với mình.Như thế tiện hơn.
Cách đây 2 năm,mình đã tưng phân vân,ko biết có nên mua hoa ko?Nhưng rùi 2 chị em vẫn dắt díu nhau ra hang hoa,ôm về một bó.Kinh nhiệm cho thấy:phụ nữ ngoài miệng nói ko cần,ko nên,hoa đắt lắm,abcxyz.... Nhưng rất ít phụ nữ ko động lòng trước hoa.(nhất là hoa của những người thân yêu gửi tặng).Nếu ko có lần thứ 1 sao có thể có lần thứ 2,3,4...Đôi khi trong cuộc sống,chỉ cần bớt ra một chút ,chừa lại một chút,ta có thể làm đc một số việc khiến người ta yêu vui.
Đối với một người coi trọng niềm vui như mình,thì nụ cười của mẹ :là vô giá :)).
Lạnh,hn đi thăm một em,gương mặt hiền hiền,nụ cười e ấy ko thực đẹp,nhưng thiệt ấm.Có cái gì đó gần gũi,thân thân.Mau khỏe lại nhe nhóc.Có gì pải gọi a chị sớm đóa.:)).
Hum ni nhắn tin cho mẹ ,ko pit mẹ có vui hem.Chẳng biết nữa.Mình vốn hem giỏi thể hiện tình cảm lắm,chỉ biết dùng hành động để bộc lộ những gì mình nghĩ.Ko biết mẹ có cảm nhận đc ko?Một bà lão đi cùng xe đã kể cho mình nghe câu chuyên của bà:bà nói với mình thế này: bao nhiêu năm trời,thứ bà mòn mỏi chờ mong ko phải là tiền gửi về hàng tháng của con cái,mà đơn giản chỉ là một cuộc điện thoại hỏi thăm.Thế mới biết đôi khi mỗi người trong chúng ta cứ yêu theo một cách khác nhau,mà quên mất người đc yêu muốn đc yêu theo kiểu nào.Mình đã nhắc nhở một người bạn,nhưng rồi mình nhận ra mình quá nhiều chuyên,va có lẽ đây là lần cuối mình nhắc nhở bạn ây về điều đó.Mình sẽ tìm một người khác,người có cùng lối nghĩ với mình.Như thế tiện hơn.
Cách đây 2 năm,mình đã tưng phân vân,ko biết có nên mua hoa ko?Nhưng rùi 2 chị em vẫn dắt díu nhau ra hang hoa,ôm về một bó.Kinh nhiệm cho thấy:phụ nữ ngoài miệng nói ko cần,ko nên,hoa đắt lắm,abcxyz.... Nhưng rất ít phụ nữ ko động lòng trước hoa.(nhất là hoa của những người thân yêu gửi tặng).Nếu ko có lần thứ 1 sao có thể có lần thứ 2,3,4...Đôi khi trong cuộc sống,chỉ cần bớt ra một chút ,chừa lại một chút,ta có thể làm đc một số việc khiến người ta yêu vui.
Đối với một người coi trọng niềm vui như mình,thì nụ cười của mẹ :là vô giá :)).
Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013
cuối tuần rồi ố zề.Với cái lịch thi giãn ra tí xếu,meo sún tự cho mình một ngày thứ 7 thảnh thơi.:)),ngủ nướng,đi chợ nấu vài món sở trường,tự chiêu đãi bản thân.Lúc thái thịt bò,tự nhủ thái cho tan hết những phiền muộn vừa qua.
Đời nó hem suôn sẻ lắm thì phải tự làm cho nó ngọt ngào hơn chứ biết làm sao :))).,các cô ấy nhìn thấy m đi chợ,ai cũng khen:bé tí đã biết mua đồ thắp hương cho mẹ rồi,con nhà ai mà ngoan thếỉ ?Meo sún nghe xong chỉ tủm tỉm cười.Hị hị các cô mà biết cháu nó đã học năm thứ 3 rồi thì co mà...
Ấy thế là nó cứ dong chơi trên mạng thôi,cho đến khi đọc đc bài bạn dương đăng lên.Ợ,nghen hết cả cổ.Haiz...chẳng biết thê nào nữa.Nhưng từ kinh nghiệm 3 năm đến vơi thành phố này,meo nhận thấy nó cũng thân thiện,bình thường,nhiều chỗ còn kinh hơn thế này nhiều,chẳng qua chẳng ai hơi đâu vác lên báo,hoặc là ko giám vác lên báo thôi.
Mẹ của meo làm giáo viên,nên cách nghĩ của bà đương nhiên là có mô phạm,nhưng kì thực bà chưa bao h bắt ép con cái làm bất cứ việc gì.Bà chỉ đơn giản là đưa ra các khả năng,và lí do,đôi khi có cả hậu qua kèm theo để tụi nhỏ cân nhắc lựa chọn.Bà luôn nói với nhỏ một điều:ko ai sống thay ai đc con à.Thế đấy.Nếu con có một ước mơ nào đó mạo hiểm,thì điều con cần làm đơn giản chỉ là:chứng minh lựa chọn của con ko phải là một ý thích trẻ con .
Sắp tới 20-11,cũng nên viết một câu chúc gi đó cho ma ma nhỉ.Khổ cái nhỏ học dốt văn ...viết kiểu gì nó cũng lủng củng :((.Quyết định đi đao văn của người khác:))).Gì chứ mấy câu chúc cho ba mẹ thì hiếm,chứ mấy câu yêu đương trên mạng thì nhan nhản ra,copy về mà sửa lại thôi.
Kiểu kiểu thế này này: trời lạnh rồi đấy,nhớ mặc ấm vào ABCXYZ :))).Sửa thành: trời lạnh rồi mẹ à,mẹ ra đường nhớ mang theo áo ấm kẻo ốm nhé.:))).Con yêu mẹ.:))
Đời nó hem suôn sẻ lắm thì phải tự làm cho nó ngọt ngào hơn chứ biết làm sao :))).,các cô ấy nhìn thấy m đi chợ,ai cũng khen:bé tí đã biết mua đồ thắp hương cho mẹ rồi,con nhà ai mà ngoan thếỉ ?Meo sún nghe xong chỉ tủm tỉm cười.Hị hị các cô mà biết cháu nó đã học năm thứ 3 rồi thì co mà...
Ấy thế là nó cứ dong chơi trên mạng thôi,cho đến khi đọc đc bài bạn dương đăng lên.Ợ,nghen hết cả cổ.Haiz...chẳng biết thê nào nữa.Nhưng từ kinh nghiệm 3 năm đến vơi thành phố này,meo nhận thấy nó cũng thân thiện,bình thường,nhiều chỗ còn kinh hơn thế này nhiều,chẳng qua chẳng ai hơi đâu vác lên báo,hoặc là ko giám vác lên báo thôi.
Mẹ của meo làm giáo viên,nên cách nghĩ của bà đương nhiên là có mô phạm,nhưng kì thực bà chưa bao h bắt ép con cái làm bất cứ việc gì.Bà chỉ đơn giản là đưa ra các khả năng,và lí do,đôi khi có cả hậu qua kèm theo để tụi nhỏ cân nhắc lựa chọn.Bà luôn nói với nhỏ một điều:ko ai sống thay ai đc con à.Thế đấy.Nếu con có một ước mơ nào đó mạo hiểm,thì điều con cần làm đơn giản chỉ là:chứng minh lựa chọn của con ko phải là một ý thích trẻ con .
Sắp tới 20-11,cũng nên viết một câu chúc gi đó cho ma ma nhỉ.Khổ cái nhỏ học dốt văn ...viết kiểu gì nó cũng lủng củng :((.Quyết định đi đao văn của người khác:))).Gì chứ mấy câu chúc cho ba mẹ thì hiếm,chứ mấy câu yêu đương trên mạng thì nhan nhản ra,copy về mà sửa lại thôi.
Kiểu kiểu thế này này: trời lạnh rồi đấy,nhớ mặc ấm vào ABCXYZ :))).Sửa thành: trời lạnh rồi mẹ à,mẹ ra đường nhớ mang theo áo ấm kẻo ốm nhé.:))).Con yêu mẹ.:))
Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013
môt ngay xui tân mang
Hôm nay,đối
với nho co thê xem la môt ngay xui tân mang.
Điểm kém,xe
tuột xích,quên chiều khóa.
Nhỏ vẫn
vui.Bởi nhỏ nhận ra một điều:trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt,sẵn sang rang
tay ra giúp đỡ kẻ hoạn nạn.Người ta cứ bảo người hp ghê ghớm….abczyz..Hôm
nay,nhỏ càng cảm thấy điều đó ko đúng lắm.Vẫn có những người thân thiện,giúp người
nhiệt tình.Bác ấy ko chỉ sửa tuột xích cho mình,mà còn giúp mình tăng xích.còn
bảo mình cách bảo dưõng x e cho tốt.
Quên chìa
khóa trong nhà,theo kinh nghiệm bản thân là phải gọi thợ cắt khóa rùi.Khổ nỗi giờ
này chẳng còn hang nào cả,người ta về hết rồi.Con bé đang hoang mang thì may
tóa có một anh rất chi là tốt bụng ở hang nhôm kính giúp đỡ.Ôi ,may tóa đi mất.
Tối nay tạm
thế đã nhỉ?tự thưởng cho mình một giấc ngủ,mai lại tiếp tục.
Dù thê nào
đi nữa,cũng nên nghĩ về những điều tích cực.Vd: nhờ có việc tuột xích mà mình
đã đc tăng xích lên,sau này ko bị như thế nữa,thử tưởng tượng con bé đang đạp
thục mạng đến Việt Tiệp lại tuột xich giữa đường.Chuyện gì sẽ xảy ra,?Vụ cắt
khóa thì …nói chung là có thêm một chút thiện cảm với hp J,bên cạnh 1 số thành phần hay tỏ ra nguy
hiểm,va chỉ muốn phang cho viên gạch vào đầu.Vẫn còn nhiều thành phần khác có
thể coi như :thành phần thân thiện.
Dược
ư?chẳng biet nữa,thôi lại cố lí thuyết vậy.Thực hanh đã thấp rồi,lí thuyêt càng phai cố gắng hơn.Còn bây h?ngủ đã,mai
tính J
Đang ngủ
ngon,nhỏ nhận đc điện thọai của mẹ.Thú thực ,lúc ra khỏi phòng thi,người nhỏ muốn
gọi điện đầu tiên là mẹ.Nhỏ muốn kể lể,than vãn nhiều điều,cũng một phần vì xa
nhà lâu,đâm nhớ.Nhớ lắm lắm ý,nhớ tới mức chỉ nghe giọng thôi cũng đủ thấy ấm
lòng rùi.Nhưng rồi lại thôi,nhỏ chợt nhớ tới mẹ có thể sẽ lo lắng,có thể mẹ
đang đi dạy học.Tự dưng lại làm mẹ nghĩ ngợi ra.
Mẹ gọi
nhỏ,hỏi nhỏ dạo này thế nào?đã có kết quả bốc thăm đi viện chưa?Sắp thi dược
chưa?Có gầy đi ko?Mẹ hỏi thì nhiều,mà nhỏ thì cư ê a,cơ bản là muốn nghe giọng mẹ lâu lâu một
chút.Mẹ bảo nhỏ :đừng buồn quá,mẹ nghĩ là nhỏ đã cô hết sức rồi,quan trọng là
phải ăn nhiều cho tăng cân lên,ko đc thức khuya è mắt gấu trúc,như thế sẽ xấu lắm.Ko đc bỏ bữa,hại dạ dày.Có cần ruốc thì mẹ làm rồi hôm
nào gửi xuống cho.Nếu là người khác,là nhỏ dập máy lâu rồi,nhưng mà mẹ thì khac.Xa mẹ rùi,ko còn
người tối đến pha sữa cho nhỏ nữa,cũng ko còn ai nhắc nhỏ phải ăn nhiều lên mỗi
bữa.’Con đang ăn kiêng à?Sao ăn ít thế?ăn uống là phải thoải mái,ko nên y tứ
kiểu vô học,ngưòi nhà mình cả,ko sao con à.Cái này là phải bốc tay thì ăn mới
ngon.’Ko ai nhắc nhỏ phải đi ngủ sớm.Mẹ làm nhiểu việc nho nhỏ,mà bây h,đâm ra
thật to tát với nhỏ.Nhớ.Chỉ cần nghi về mẹ,thì nhỏ đã cảm thấy có thêm nghị lực
để tiếp tục cố gắng rồi.
Mẹ bảo bố
sắp ra bắc công tác lâu dài .Nhỏ cảm thấy…một mớ cảm xúc hỗn độn đan xen trong
nhỏ.Bố vào nam cũng 2-3 năm rồi,đúng lúc nhỏ chuẩn bị thi đại học,uh trong thâm
tâm nhỏ cũng rât muôn bố làm gần.Một
phần vì nhớ,một phân vì Minh cũng lớn rồi,cần có sự định hướng của bố.Mà nhỏ
lại quá bận với y.Bố ở gần,nhỏ sẽ ko cần lo nghĩ về việc ở nhà nữa,có thể tập
trung học tốt hơn.
Mẹ bảo mẹ
vừa bị zona.Dùng bao nhiêu thuốc,cả uống,tiêm..nhỏ thấy nhói quá.Ko hiểu 3 năm mình học y có tác
dụng gì?Câu mà nhỏ có thể nói duy nhât là:mẹ nhờ cô khám cho nhé,ko đc bỏ thuốc
đâu đấy,mà mẹ phải ăn uống nhiều vào thì mới có sưc đề kháng.:(((.vô dụng quá.Cô
lý bảo mình:mẹ em bị như thế thì nhất thiết mùa này phải có yêu tố nào đo làm
bà suy giảm miễn dich,bệnh đấy ko thể bị hang năm như vậy đc.Vấn đề là nhỏ vẫn
chưa nghĩ ra đc đây là yếu tố gì.Nhà một đống bac sĩ mà…
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
Bố baỏ:con người ta ko lớn lên vì tuổi tác,con người ta lớn lên nhờ lòng dung.
Bố bảo:con người ta ko già đi theo năm tháng,con người ta già đi khi đánh mất sự tự tin.
Năm nay,trong danh sách tặng quà tết của nhỏ có thêm một người nữa.Đó là một người mà trước kia nhỏ đã từng rất rất hận.Nhưng bây h,tự nhiên thấy ko còn lí do gì để tiếp tục hận người ta nữa.
Cũng từng cô đơn,từng xa nhà,từng chịu áp lưc tư cùng một ngành nghề,nhỏ đã tha thứ cho người đó sao?ko chắc lắm,quĩ thời gian ko còn nhiều,nếu mà nhỏ cứ đứng đây mà thù hận thì có thể năm sau nhỏ sẽ ko còn đc gặp người đó nữa.Hum...Người đó đã là một ông lão 70 rồi,ở tuổi ấy chắc chẳng còn ai thù hận ai nữa nhỉ?Nhỏ ko biết,chỉ cảm thấy trong lòng hới bứt rứt.
Nhớ ngoại quá,tự dưng chỉ muốn về bên ngoại,ăn bánh cóc ,ngủ một giấc thật ngon.
Bố bảo:con người ta ko già đi theo năm tháng,con người ta già đi khi đánh mất sự tự tin.
Năm nay,trong danh sách tặng quà tết của nhỏ có thêm một người nữa.Đó là một người mà trước kia nhỏ đã từng rất rất hận.Nhưng bây h,tự nhiên thấy ko còn lí do gì để tiếp tục hận người ta nữa.
Cũng từng cô đơn,từng xa nhà,từng chịu áp lưc tư cùng một ngành nghề,nhỏ đã tha thứ cho người đó sao?ko chắc lắm,quĩ thời gian ko còn nhiều,nếu mà nhỏ cứ đứng đây mà thù hận thì có thể năm sau nhỏ sẽ ko còn đc gặp người đó nữa.Hum...Người đó đã là một ông lão 70 rồi,ở tuổi ấy chắc chẳng còn ai thù hận ai nữa nhỉ?Nhỏ ko biết,chỉ cảm thấy trong lòng hới bứt rứt.
Nhớ ngoại quá,tự dưng chỉ muốn về bên ngoại,ăn bánh cóc ,ngủ một giấc thật ngon.
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013
Cứ mỗi cuối tuần,lòng buồn man mác.Ngôi ở hồ thư giãn đầu óc,nhỏ thường nhớ về mái ấm nhỏ bé của mình.Có lẽ con người phương đông vẫn có một điểm yếu đáng kể :gia đình.Có lẽ thế ...sống với gia đình êm ấm đã lâu,chẳng ai muốn xa rời mái ấm của mình.Nếu ko vì một lí do đặc biệtj .
Đôi khi nhỏ cảm thấy rất ngưỡng mộ một người ban.Giá mà nhỏ cung có thể làm đc như cậu ấy,vứt hết đống bài vở ở hp để về nhà.Ko bận tâm gì nữa.Nhưng rồi...nhỏ vẫn bận tâm và ...vẫn ở đây.
Ko pải nhỏ ko thích hp,chỉ là hp trong nhỏ luôn gắn với bài tập,với xì trét thi cử và nỗi nhớ xa nhà.Nên vô tình nhỏ luôn hình thành ý muốn rời khỏ đây,càng sớm càng tốt.
Sắp bão rồi,cơn bão có lớn bằng sóng gió trong tim?Nghe đài báo bão lớn lắm,cũng thấy lo lo,ko biết người đi xa có an toàn ko?Ko biết mẹ và em có sống tốt ko?
Còn lại 7 đơn thuốc nữa,pải mạnh mẽ lên nào....:((
Điện về cho mẹ,nhỏ thấy ấm lòng hơn .Mẹ bảo em vừa ốm,hôm vừa rồi đi khám sức khỏe cân đc 40kg cao 1m60 rồi ,òa òa,nó bằng cân mình mà ....cao thế :))).Mình đc tính là hơi gầy===>nhóc minh chắc là suy dinh dưỡng roài :))).Mẹ mua đồ ăn hết rồi,nghe giọng mẹ,nhỏ phải cố lảng sang chuyênj khác,ko có rồi lại nhớ đồ mẹ nấu quá mà mai bắt xe về mất.Thây mẹ và em vẫn khỏe,ở nhà ko sao,nho thấy an tâm hơn .
Mẹ hỏi nhỏ đi trực với ai?Nhỏ đành khai thật,hị hị,may mà mẹ mới hỏi tới đoạn nhà bạn ấy ở đâu,bố mẹ làm nghề gì,chư hỏi tiếp đến có mấy anh chị em,anh chị em làm nghề gì thì mình cũng ...T___T,mẹ cứ làm như người ta chuẩn bị bắt cóc con gái me không bằng,:(((.
Mẹ bảo đợt này có lương thưởng ở trường,vơi hỗ trợ ở thành phố,mẹ muốn mua láp ,ko mua máy giặt mới nữa.Nghe tới đây ,nhỏ hơi buồn,vốn nhỏ định có học bổng sẽ bớt lại một ít mua quà cho mọi người,rồi đưa cho mẹ để mẹ mua máy mới.Nhưng mà...
Mẹ à,con sẽ cố gắng,dù ai nói gì về con đi nữa con cung chẳng để tâm.Vì con biết họ ko thể thay con chăm sóc mẹ được.
Mẹ hỏi nhỏ đi trực với ai?Nhỏ đành khai thật,hị hị,may mà mẹ mới hỏi tới đoạn nhà bạn ấy ở đâu,bố mẹ làm nghề gì,chư hỏi tiếp đến có mấy anh chị em,anh chị em làm nghề gì thì mình cũng ...T___T,mẹ cứ làm như người ta chuẩn bị bắt cóc con gái me không bằng,:(((.
Mẹ bảo đợt này có lương thưởng ở trường,vơi hỗ trợ ở thành phố,mẹ muốn mua láp ,ko mua máy giặt mới nữa.Nghe tới đây ,nhỏ hơi buồn,vốn nhỏ định có học bổng sẽ bớt lại một ít mua quà cho mọi người,rồi đưa cho mẹ để mẹ mua máy mới.Nhưng mà...
Mẹ à,con sẽ cố gắng,dù ai nói gì về con đi nữa con cung chẳng để tâm.Vì con biết họ ko thể thay con chăm sóc mẹ được.
Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013
Bài vở dồn dập,đôi luc nhỏ cảm thấy mệt mỏi,xì trét nặng ;((,
Bố thường khuyên nhỏ,công việc dù bận nhưng phải biết đặt thứ tự ưu tiên hợp lý,biết đc cái gì là quan trọng,cái gì bớt quan trọng hơn.
Sắp tới noel rồi,chẳng còn bao lâu nữa là đến tết.Năm nay biết mua quà gì cho bố mẹ nhỉ?Hôm nay ,nhỏ ngó qua một cửa hàng,thấy cái áo màu mận khá ổn.Mẹ mặc cái áo này hẳn là rất đẹp.Còn bố?haiz..khó nhỉ.
Năm nay nhỏ ko có học bổng,bảo ko buồn thì ko trung thực lắm,bảo buồn thì cũng ko pải.Nói chung cảm xúc của nhỏ khá là hỗn độn.Chắc bởi nhỏ đã hơi hơi hi vọng,nhưng cũng dự đoán đc tình hình trước đây khoảng 2 tháng(từ lúc thầy thông báo tỉ lệ giảm).Thay vì buồn bã với quá khứ,chi bằng tự phấn chấn lên,làm chút gì đó hữu ích ở hiện tại để có một tương lai tốt hơn.
Hôm nay nghe cô hỏi,nhỏ mới để ý,khi còn bé,mẹ ko bao h hỏi nhỏ đến trường đc bao nhiêu điểm, có đc điểm cao ko? mẹ thường chỉ hỏi nhỏ :hôm nay ở lớp có gì vui ko?có gì hay ko?Có lẽ vì vậy mà với mình mẹ luôn có ý nghĩa rất quan trọng,cũng như với mình niềm vui mới là quan trọng nhất,cũng có thể vì thế mà tính ganh đua của mình ko đc như nhiêù bạn khac.
Một người bạn nói với mình:Học vưa thôi,ko có ko lây đc chồng đâu.Mình đã quay xuống nói với bạn ấy thế này:Cậu có xin việc đc cho tớ ko để t biết đương chơi nào.
Nói vậy chứ với mình học ko pải chỉ có một mục đích là kiếm việc.Nhất là từ khi từ phòng khám về,đc tiếp xúc với bệnh nhân,học với mình đã mang một ý nghĩa khác.Tạm coi là sến hơn.Mình là một con người thực tế,luôn tìm hiểu nhiều con đg,nhiều đích trước khi quyết định sẽ đi.Càng nhiều đương lui thì càng tốt.Tôi có thể có hiểu biết khá sâu sắc về 1 vấn đề nào đó,nhưng điều đó ko đồng nghĩa với việc tôi se làm nó.Tôi chỉ đơn giản là đang tìm thông tin để có một quyết định cxac hơn.Một cô bạn bảo vơi mình:mong ước đơn giản là đi học rồi về lấy chồng.Tất nhiên ,mình ko pản đối điều đó,có thể mình cũng sẽ thế thôi.Nhưng bảo mình lấy một ng hẹp hòi,ko thông cảm với ước mơ của vợ thì xin lôi ,tôi thích sống độc thân hơn.Chỉ là mình nghĩ thay vì ngồi chờ điều tốt đẹp tới,hãy tự đặt ra tiêu chuẩn thế nào là tốt đẹp rồi đi tìm nó,thì tốt hơn.
Bố thường khuyên nhỏ,công việc dù bận nhưng phải biết đặt thứ tự ưu tiên hợp lý,biết đc cái gì là quan trọng,cái gì bớt quan trọng hơn.
Sắp tới noel rồi,chẳng còn bao lâu nữa là đến tết.Năm nay biết mua quà gì cho bố mẹ nhỉ?Hôm nay ,nhỏ ngó qua một cửa hàng,thấy cái áo màu mận khá ổn.Mẹ mặc cái áo này hẳn là rất đẹp.Còn bố?haiz..khó nhỉ.
Năm nay nhỏ ko có học bổng,bảo ko buồn thì ko trung thực lắm,bảo buồn thì cũng ko pải.Nói chung cảm xúc của nhỏ khá là hỗn độn.Chắc bởi nhỏ đã hơi hơi hi vọng,nhưng cũng dự đoán đc tình hình trước đây khoảng 2 tháng(từ lúc thầy thông báo tỉ lệ giảm).Thay vì buồn bã với quá khứ,chi bằng tự phấn chấn lên,làm chút gì đó hữu ích ở hiện tại để có một tương lai tốt hơn.
Hôm nay nghe cô hỏi,nhỏ mới để ý,khi còn bé,mẹ ko bao h hỏi nhỏ đến trường đc bao nhiêu điểm, có đc điểm cao ko? mẹ thường chỉ hỏi nhỏ :hôm nay ở lớp có gì vui ko?có gì hay ko?Có lẽ vì vậy mà với mình mẹ luôn có ý nghĩa rất quan trọng,cũng như với mình niềm vui mới là quan trọng nhất,cũng có thể vì thế mà tính ganh đua của mình ko đc như nhiêù bạn khac.
Một người bạn nói với mình:Học vưa thôi,ko có ko lây đc chồng đâu.Mình đã quay xuống nói với bạn ấy thế này:Cậu có xin việc đc cho tớ ko để t biết đương chơi nào.
Nói vậy chứ với mình học ko pải chỉ có một mục đích là kiếm việc.Nhất là từ khi từ phòng khám về,đc tiếp xúc với bệnh nhân,học với mình đã mang một ý nghĩa khác.Tạm coi là sến hơn.Mình là một con người thực tế,luôn tìm hiểu nhiều con đg,nhiều đích trước khi quyết định sẽ đi.Càng nhiều đương lui thì càng tốt.Tôi có thể có hiểu biết khá sâu sắc về 1 vấn đề nào đó,nhưng điều đó ko đồng nghĩa với việc tôi se làm nó.Tôi chỉ đơn giản là đang tìm thông tin để có một quyết định cxac hơn.Một cô bạn bảo vơi mình:mong ước đơn giản là đi học rồi về lấy chồng.Tất nhiên ,mình ko pản đối điều đó,có thể mình cũng sẽ thế thôi.Nhưng bảo mình lấy một ng hẹp hòi,ko thông cảm với ước mơ của vợ thì xin lôi ,tôi thích sống độc thân hơn.Chỉ là mình nghĩ thay vì ngồi chờ điều tốt đẹp tới,hãy tự đặt ra tiêu chuẩn thế nào là tốt đẹp rồi đi tìm nó,thì tốt hơn.
Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013
hôm nay thấy ai cũng chán chán.Sau thi là vậy sao?
hôm nay ,một bạn bảo với mình thê này: ôi giời cứ kêu chán thế thôi,rồi lại 9-10 hết ấy mà.
Có lẽ nào niềm tin vào nhau của các bạn ít vậy ư?
Cũng nhiều lần mình bị vậy rồi,nghe bạn kêu chán,mình cũng chán lắm nhưng vẫn đi an ủi,xong rồi mình đc 5 còn bạn ấy đc 8,5.Kể cũng hơi ái ngại.
Nhưng rồi mình ngộ ra rằng:thường những người đã học kĩ thì vừa làm bài xong sẽ xoát ngay ra lỗi của mình và tất nhiên khá là ăn năn ray rứt với cái lỗi ấy.Các ban học chưa kĩ lăm thì hoặc làm thiếu câu,hoặc chưa soát ra ý sai.Có thể vì mỗi người có một cách thể hiện khác nhau về nỗi lo lắng của mình.Nhưng hầu hết ko có mấy ai thảnh thơi cả.
Mình thì sao đây?Hôm qua còn chán chán,hôm nay thì phải hít một hơi thật sâu tự nói với lòng mình:1 tháng nữa thi dược rồi,cố lên.Bước tiếp thôi.Cơ bản là mình cũng ko quen dừng lại quá lâu.Thịnh noi đúng :bài nộp rồi,lo lắng cũng chẳng giải quyết đc gì.Chỉ tổ mất tinh thần cho môn sau.
chúc cho ai đó làm bài ko như ý và ai đó thi ko đc tôt có thể thi tốt môn dược nhé.Cùng làm lại nào.
hôm nay ,một bạn bảo với mình thê này: ôi giời cứ kêu chán thế thôi,rồi lại 9-10 hết ấy mà.
Có lẽ nào niềm tin vào nhau của các bạn ít vậy ư?
Cũng nhiều lần mình bị vậy rồi,nghe bạn kêu chán,mình cũng chán lắm nhưng vẫn đi an ủi,xong rồi mình đc 5 còn bạn ấy đc 8,5.Kể cũng hơi ái ngại.
Nhưng rồi mình ngộ ra rằng:thường những người đã học kĩ thì vừa làm bài xong sẽ xoát ngay ra lỗi của mình và tất nhiên khá là ăn năn ray rứt với cái lỗi ấy.Các ban học chưa kĩ lăm thì hoặc làm thiếu câu,hoặc chưa soát ra ý sai.Có thể vì mỗi người có một cách thể hiện khác nhau về nỗi lo lắng của mình.Nhưng hầu hết ko có mấy ai thảnh thơi cả.
Mình thì sao đây?Hôm qua còn chán chán,hôm nay thì phải hít một hơi thật sâu tự nói với lòng mình:1 tháng nữa thi dược rồi,cố lên.Bước tiếp thôi.Cơ bản là mình cũng ko quen dừng lại quá lâu.Thịnh noi đúng :bài nộp rồi,lo lắng cũng chẳng giải quyết đc gì.Chỉ tổ mất tinh thần cho môn sau.
chúc cho ai đó làm bài ko như ý và ai đó thi ko đc tôt có thể thi tốt môn dược nhé.Cùng làm lại nào.
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013
29-10-2013
mai thi rồi đấy,hn m quyết định về nhà sớm,đi ngủ sớm.Phải có một tinh thần tốt thì mới thi tốt được chứ nhỉ?
Hn ngồi nghĩ vu vơ.Em tâm hỏi mình ngoài đồ ăn ra thì có đối tượng nào khác ko?Biết nói sao nhỉ?Trước đây đã từng có, con ng m nó cứng nhắc quá,thực tế quá.Hai người như 2 thế giới,chỉ có thể nhìn từ xa ,ko thể lại gần.Ai cũng sống lý trí quá,vậy nên ta cứ mãi nhìn nhau để thời gian lặng lẽ trôi qua.Cho đến một ngày....K thể nói là m ko buồn,con ng m luôn tâm niệm pải đi tiếp,cho dù có bất cứ điều j xảy ra,m cũng buồn đấy nhưng tự cân bằng lại ,m k quen với việc bộc lộ cái buồn ấy ra ngoài.Giá mà trong tc mình cũng liều lĩnh như trong cviec nhỉ?Trong cv mình luôn thử mọi cơ hội để hoàn thành mục tiêu.Chỉ cần là việc m đã đê ra và xđ là quan trọng thì dù chỉ có 0.01% cơ hội thành công m cũng cố hết sức .Ko bỏ qua bất cứ cơ hội nào.Nhưng trong tc,m thấy m ...haiz...
Với m lúc này,chỉ có gd là quan trọng nhất.Sau nhiều việc xảy ra,và một vài chuyện đầu năm,m nhận ra :trên cái thế giới này,chẳng ai tốt với m bằng bô mẹ mình.ng m nợ nhiều nhất chính là họ.bh mình nhận ra là bản thân m cũng cần đc yêu.Hờ hờ m ko yêu m tr thì ai yêu mình.Mình tất nhiên là pải sống vì mình,vì những sở thích,đam mê của mình roài.Chẳng việc gì mà phải sống khác đi hay làm maù cho bản thân bằng cách bắt trước ai đó cả.Tôi thích nấu ăn và xem phim hoạt hình thì kệ xác tôi,mắc mớ gì tới mấy h.Lời nói của mấy ng với tôi cũng chẳng có ý nghĩa mấy đâu.Nói nhiều,điếc tai.Cho tới 1 ngày X đẹp trời có ai đó có thể chấp nhận đc luật chơi của m thì đó lại là chuyên khác.
Hn ,một ng bạn của m đã bỏ qua 1 cơ hội lớn.Theo đánh giá của mình là vây.Theo quan điểm của m việc gì có >40% kn thành công,việc đó đc tính là việc có kn thành công cao.Bỏ qua cơ hội này,chẳng biết bao h mới có lại đc cơ hội vàng như thế.Nếu là minh,đương nhiên là m sẽ nắm lấy.Và nỗ lưc hêt sức mình.Haiz...nhưng m ko pải là cậu ta,nên cũng đành vậy thôi.Mình chỉ khuyên c ta:Cơ hội chỉ đến 1 lần thôi,c nên cân nhắc.chứ bản thân m làm sao quyết thay c ta đc.
Hn ngồi nghĩ vu vơ.Em tâm hỏi mình ngoài đồ ăn ra thì có đối tượng nào khác ko?Biết nói sao nhỉ?Trước đây đã từng có, con ng m nó cứng nhắc quá,thực tế quá.Hai người như 2 thế giới,chỉ có thể nhìn từ xa ,ko thể lại gần.Ai cũng sống lý trí quá,vậy nên ta cứ mãi nhìn nhau để thời gian lặng lẽ trôi qua.Cho đến một ngày....K thể nói là m ko buồn,con ng m luôn tâm niệm pải đi tiếp,cho dù có bất cứ điều j xảy ra,m cũng buồn đấy nhưng tự cân bằng lại ,m k quen với việc bộc lộ cái buồn ấy ra ngoài.Giá mà trong tc mình cũng liều lĩnh như trong cviec nhỉ?Trong cv mình luôn thử mọi cơ hội để hoàn thành mục tiêu.Chỉ cần là việc m đã đê ra và xđ là quan trọng thì dù chỉ có 0.01% cơ hội thành công m cũng cố hết sức .Ko bỏ qua bất cứ cơ hội nào.Nhưng trong tc,m thấy m ...haiz...
Với m lúc này,chỉ có gd là quan trọng nhất.Sau nhiều việc xảy ra,và một vài chuyện đầu năm,m nhận ra :trên cái thế giới này,chẳng ai tốt với m bằng bô mẹ mình.ng m nợ nhiều nhất chính là họ.bh mình nhận ra là bản thân m cũng cần đc yêu.Hờ hờ m ko yêu m tr thì ai yêu mình.Mình tất nhiên là pải sống vì mình,vì những sở thích,đam mê của mình roài.Chẳng việc gì mà phải sống khác đi hay làm maù cho bản thân bằng cách bắt trước ai đó cả.Tôi thích nấu ăn và xem phim hoạt hình thì kệ xác tôi,mắc mớ gì tới mấy h.Lời nói của mấy ng với tôi cũng chẳng có ý nghĩa mấy đâu.Nói nhiều,điếc tai.Cho tới 1 ngày X đẹp trời có ai đó có thể chấp nhận đc luật chơi của m thì đó lại là chuyên khác.
Hn ,một ng bạn của m đã bỏ qua 1 cơ hội lớn.Theo đánh giá của mình là vây.Theo quan điểm của m việc gì có >40% kn thành công,việc đó đc tính là việc có kn thành công cao.Bỏ qua cơ hội này,chẳng biết bao h mới có lại đc cơ hội vàng như thế.Nếu là minh,đương nhiên là m sẽ nắm lấy.Và nỗ lưc hêt sức mình.Haiz...nhưng m ko pải là cậu ta,nên cũng đành vậy thôi.Mình chỉ khuyên c ta:Cơ hội chỉ đến 1 lần thôi,c nên cân nhắc.chứ bản thân m làm sao quyết thay c ta đc.
Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013
Hôm nay,mình nhận đc điện thoại của mẹ,uh cũng lâu lâu ko về nhà rồi,mẹ dục về rùi đấy,mà mình cũng ko giám hứa.Vốn định tuần sau thi xong sẽ về nhà,nhưng lại bận tí việc,thế là lại ko về đc.
Hôm nay,mình nghe giọng của mẹ,thấy nhớ nhà ,nhớ hn.Những lúc như vậy,mình thường ngước lên nhìn trời,người ta bảo như thế nước mắt sẽ chảy ngược vào trong,chẳng biết có đúng ko nữa..Con người mình vốn hơi trầm,ko giỏi giao tiếp và càng ko giỏi bộc lộ cảm xúc.Mình chỉ thường âm thầm làm một số việc thay cho lời nói,ai hiểu đc thì hiểu,ko hiểu đc thì ...cũng đành vậy.Mỗi người có một kiểu yêu khác nhau .
Gia đình với mình luôn là nơi ấm áp nhất,giúp mình có sức mạnh để vượt qua tẻ nhạt,chán nản trong công việc.cũng có thể coi việc mình cố gắng học hành là một kiểu yêu gia đình,yêu những giọt mồ hôi của ba mẹ. Ngày trước mình là một đứa cực kì ưa sạch sẽ,cực kì khó tính.Có thể nói là liếc mắt một cái là soi ra lỗi của người khác.Bây h,có lẽ cuộc sống đã làm mình thay đổi.Khả năng suppersoi thì vẫn còn,nhưng biết thông cảm với người khác.Đôi khi bẩn cũng ko hẳn là xấu.Sự sạch sẽ nhìn thấy đc ko thể = sự sạch sẽ vô hình .Mà minh lại yêu cái vô hình kia hơn.
Hôm nay,mình nghe giọng của mẹ,thấy nhớ nhà ,nhớ hn.Những lúc như vậy,mình thường ngước lên nhìn trời,người ta bảo như thế nước mắt sẽ chảy ngược vào trong,chẳng biết có đúng ko nữa..Con người mình vốn hơi trầm,ko giỏi giao tiếp và càng ko giỏi bộc lộ cảm xúc.Mình chỉ thường âm thầm làm một số việc thay cho lời nói,ai hiểu đc thì hiểu,ko hiểu đc thì ...cũng đành vậy.Mỗi người có một kiểu yêu khác nhau .
Gia đình với mình luôn là nơi ấm áp nhất,giúp mình có sức mạnh để vượt qua tẻ nhạt,chán nản trong công việc.cũng có thể coi việc mình cố gắng học hành là một kiểu yêu gia đình,yêu những giọt mồ hôi của ba mẹ. Ngày trước mình là một đứa cực kì ưa sạch sẽ,cực kì khó tính.Có thể nói là liếc mắt một cái là soi ra lỗi của người khác.Bây h,có lẽ cuộc sống đã làm mình thay đổi.Khả năng suppersoi thì vẫn còn,nhưng biết thông cảm với người khác.Đôi khi bẩn cũng ko hẳn là xấu.Sự sạch sẽ nhìn thấy đc ko thể = sự sạch sẽ vô hình .Mà minh lại yêu cái vô hình kia hơn.
chỉ còn 2 ngày nữa là lên thớt,hôm nay mèo con vẫn quyết định hào phóng thưởng cho mình một buổi sáng ,ngủ nướng tới tận 8h43 :))),sau đó lười biếng dọn dep nhà cửa,:(((, và đi chợ,mua một số thư về nấu.Hị hị thực sự ban đầu mình định làm món gà nướng :))),vì một lí do cơ bản là ko ưng ý đc con gà nào cả :))) trong khi hàng thịt bò trông lại hấp dẫn tóa,kết quả là iêm nó ra về với 2k dưa muối,ớt ,củ cải ,gừng và đương nhiên là pải có thịt bò rồi.
Một happy ending cho một tuần vất vả,ăn thoai nào,hị hị,ai mà nấu ngon thía nhỉ,ôi mình yêu mình tóa đi :)))
Mình phát hiện cứ đụng tới vấn đề bếp núc là mình khôn hẳn ra:))),chắc do cái bụng nó bảo cái tay đấy :)))
Vui tóa đi:))).yeah yeah và chiều nay lại cố gắng chiên đấu với 50 câu di truyền tiếp nào:)))
mời mọi người cùng ăn nha^^,
Một happy ending cho một tuần vất vả,ăn thoai nào,hị hị,ai mà nấu ngon thía nhỉ,ôi mình yêu mình tóa đi :)))
Mình phát hiện cứ đụng tới vấn đề bếp núc là mình khôn hẳn ra:))),chắc do cái bụng nó bảo cái tay đấy :)))
Vui tóa đi:))).yeah yeah và chiều nay lại cố gắng chiên đấu với 50 câu di truyền tiếp nào:)))
mời mọi người cùng ăn nha^^,
Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013
25-10-2013
độ ni mải ôn thi,mình cung chăng có thời gian xem tivi ,face gì,thông tin nó hơi bị chậm chạp.
Bữa ni,rảnh rảnh,tính ngó nghiêng có tin gì vui hem,ngờ đâu gạch đá phang tí vỡ đầu.
À lại mấy chuyện muôn thuở về 2 từ:Y đức đây mà.
Đầu cua tai nheo thế nào thì mình cũng chưa đc rõ lắm,ma cũng chẳng có ý tìm hiểu.Nhà văn nói láo nhà báo nói phét.Phàm những gì em ko mắt thấy tai nghe là em ko tin.Mà có mắt thấy tai nghe,nhìn đc sờ đc ,ăn đc đây còn chưa tin đc nữa là mấy cái ở tận đâu ấy.Ai hơi đâu mà quản.
Ông từng nói với mình:niềm tự hào của một bác sĩ ko phải là ở kiến thức,ko phải ở kĩ năng mà ở số ca mình mắc lỗi.Dù con tự nhận mình là một bác sĩ bình thường nhưng chỉ cần người ta giới thiệu về con một câu ngắn gọn thế này:Đây là bác sĩ A,ông ấy chưa từng để xảy ra một vụ tai biến nào.Thì trong mắt đông nghiệp con đã là một bậc thầy rồi.
Không phải ai cũng có thể theo được y,đó là sự thực.Y đòi hỏi sự cẩn thận và tính tuân thủ nguyên tắc tuyệt đối.Y là con đường khổ ải,công việc nặng nhọc,đơn điệu..Người ta bảo bác sĩ giàu-tôi thì thấy đa số họ đủ sống thôi,có người còn ko đủ sống.Nếu muốn giau xin hãy chọn nghề khác.Y còn đòi hỏi người theo có kinh tế ở mức khá.
Ngày mình chuẩn bị nộp hồ sơ,bác đã hỏi mình đã nghĩ kí hay chưa?Đây là một nghề bạc bẽo.Cả cuộc đời một bác sĩ dù cứu hàng nghìn bệnh nhân ko ai ghi nhận,nhưng chỉ cần một lần mắc lỗi,coi như chấm hết.Cả cuộc đời phải luôn tâm niệm cần mẫn,cẩn thận.Thà nhận mình ngu,còn hơn làm liều.Làm gì có 1 bệnh cụ thể,mỗi người 1 cơ địa,1 thể trạng khác nhau.Nhiều khi còn do duyên số nữa.
ừ thế mà ngày đó dù đc mắt thấy tai nghe thực,nhưng mà vẫn hạ quyết tâm.Chắc tại yêu rồi nên bỏ ngoài tai hêt.Bây h cũng thấy thấm thấm,dạ may mà hồi ấy biết khó ,rút hồ sơ khỏi đa khoa chuyển qua răng sún(chỉ vì sợ trực với cả sợ các ca tai biến ý ạ,răng cũng có tai biến nhưng có thể phòng đc,cũng có thể từ chối bn đc,nói chung bênh ko đến mức sống -chết,phù hợp với những đứa đầu đất như mình :)), ),chứ học đa khoa thì còn cực thân dài dài.
Lại nhắc lại câu của thầy Quyến:à mà cũng chẳng phải riêng thầy quyến đâu ạ,em thấy các bác sĩ đều thủ câu này:Thà biết ít,nhưng mà biết đúng còn hơn biết nhiều mà chẳng biết gì.
Bữa ni,rảnh rảnh,tính ngó nghiêng có tin gì vui hem,ngờ đâu gạch đá phang tí vỡ đầu.
À lại mấy chuyện muôn thuở về 2 từ:Y đức đây mà.
Đầu cua tai nheo thế nào thì mình cũng chưa đc rõ lắm,ma cũng chẳng có ý tìm hiểu.Nhà văn nói láo nhà báo nói phét.Phàm những gì em ko mắt thấy tai nghe là em ko tin.Mà có mắt thấy tai nghe,nhìn đc sờ đc ,ăn đc đây còn chưa tin đc nữa là mấy cái ở tận đâu ấy.Ai hơi đâu mà quản.
Ông từng nói với mình:niềm tự hào của một bác sĩ ko phải là ở kiến thức,ko phải ở kĩ năng mà ở số ca mình mắc lỗi.Dù con tự nhận mình là một bác sĩ bình thường nhưng chỉ cần người ta giới thiệu về con một câu ngắn gọn thế này:Đây là bác sĩ A,ông ấy chưa từng để xảy ra một vụ tai biến nào.Thì trong mắt đông nghiệp con đã là một bậc thầy rồi.
Không phải ai cũng có thể theo được y,đó là sự thực.Y đòi hỏi sự cẩn thận và tính tuân thủ nguyên tắc tuyệt đối.Y là con đường khổ ải,công việc nặng nhọc,đơn điệu..Người ta bảo bác sĩ giàu-tôi thì thấy đa số họ đủ sống thôi,có người còn ko đủ sống.Nếu muốn giau xin hãy chọn nghề khác.Y còn đòi hỏi người theo có kinh tế ở mức khá.
Ngày mình chuẩn bị nộp hồ sơ,bác đã hỏi mình đã nghĩ kí hay chưa?Đây là một nghề bạc bẽo.Cả cuộc đời một bác sĩ dù cứu hàng nghìn bệnh nhân ko ai ghi nhận,nhưng chỉ cần một lần mắc lỗi,coi như chấm hết.Cả cuộc đời phải luôn tâm niệm cần mẫn,cẩn thận.Thà nhận mình ngu,còn hơn làm liều.Làm gì có 1 bệnh cụ thể,mỗi người 1 cơ địa,1 thể trạng khác nhau.Nhiều khi còn do duyên số nữa.
ừ thế mà ngày đó dù đc mắt thấy tai nghe thực,nhưng mà vẫn hạ quyết tâm.Chắc tại yêu rồi nên bỏ ngoài tai hêt.Bây h cũng thấy thấm thấm,dạ may mà hồi ấy biết khó ,rút hồ sơ khỏi đa khoa chuyển qua răng sún(chỉ vì sợ trực với cả sợ các ca tai biến ý ạ,răng cũng có tai biến nhưng có thể phòng đc,cũng có thể từ chối bn đc,nói chung bênh ko đến mức sống -chết,phù hợp với những đứa đầu đất như mình :)), ),chứ học đa khoa thì còn cực thân dài dài.
Lại nhắc lại câu của thầy Quyến:à mà cũng chẳng phải riêng thầy quyến đâu ạ,em thấy các bác sĩ đều thủ câu này:Thà biết ít,nhưng mà biết đúng còn hơn biết nhiều mà chẳng biết gì.
Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013
mệt,mệt,mệt.......................................................................
Sau một hồi căn ke,tính toán,nhỏ nhận ra công việc sắp tới dường như quá sức với chính nhỏ.Các tiền bối thì vẫn trấn an nhỏ bằng một lô vd mọi người đã làm ,còn nhỏ,nhỏ vẫn thấy mù mờ sao ấy.Nào là bộ môn này tuy khó tính nhưng dạy cẩn thận,nào là môn này tuy khó nhưng điểm lại cao,nào là môn này truyền thống điểm thấp,ko pải xoắn....hị hị....
thứ 4 tuần sau thi môn đầu tiên.Cố lên!Cố lên!Nốt thứ 4 thôi,tối hôm ý kiểu j cũng đc đi chơi:))),thích ăn gì cũng đc.:))).Thích ngủ sớm cũng đc.
Cuối tuần sau là có thể về nhà rồi.Về nhà.
Nhớ hn ,nhớ nhà.
Mùa đông sẽ bớt lạnh,nếu đc ăn cơm mẹ nấu .Ăn ăn ăn :)))
Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013
2 năm rùi nhỉ?
Hn mọi ng ko nhắc chắc mình quên luôn hn là ngày gì.Hn là ngày cách đây 2 năm gì đấy mình bắt đầu cs tự lập.Tự lập =.=. là một cs vui vẻ,thật đấy.
Nhớ về những ngày đầu tới thành phố này:ấn tượng đầu tiên khá là tốt đẹp,hị hị,cái đứa cả đời đi hỏi đg như mình,cũng may là chưa bị lạc.Nhớ mấy ngày chuyển về căn nhà bây h,đêm đầu tiên mình hem ngủ đc,sáng ra mắt như gấu trúc zậy :))),liền mấy hôm sau đều bật đèn sáng trưng để ngủ @__@, cũng phải,đấy là lần đầu tiên mình ngủ ở một nơi xa lạ,chứ từ bé tới lớn có bao h bố cho ngủ ở chỗ nào ngoài nhà mềnh đâu.Đấy cs êm đềm quá là nó cũng phát sinh một số vấn đề đó.
Cảm nhận thứ 2 về thành phố này:đồ ăn ở đây thực sự là ...rất ngon và rất rất là rẻ,nhất là hải sản.À,điều làm mình thích nhất ở đây là có thể mua đc những món mình thích vào bất cứ hôm nào mà ko cần dặn cô ấy trước(hị hị đồ sống ý mà:).Cô bán cá ý nhớ đc tên mình cũng sợ thiệt đóa,cơ bản là mình cũng thích ăn cá:).Cũng may mà ko khác nhiều với những đồ ở nhà,việc nấu nướng cũng không gặp nhiều trở ngại lắm.Trừ một số tai nạn bất ngờ khi mình thử nghiệm món mới.Chém đấy :))).
Có lẽ mình khá may mắn khi có hàng xóm tốt .Chỉ là tính cách mình hơi bị khép kín,cả năm quen ra đóng vào khóa,cô chú ấy cóa khi cũng chẳng đc sang nhà mình lần nào.Thế mà vẫn đc đánh giá là ngoan với cả thân thiện mới ảo chứ???Thỉnh thoảng mình cũng giảng cho bé nhà chú mấy bài toán ,cô chú muốn mình dạy bé nhưng mình từ chối.Có lẽ mình từ chối thẳng thừng quá nên cô chú cũng ko đặt vấn đề lại nữa.Sao tụi nhỏ ở đây bị bắt học sớm thế nhỉ?Hồi mình còn bé,mình nhớ là chỉ có độ sắp thi đội tuyển cuối năm,cô giáo mới gom góp đám lít nhít lại cho học vài buổi,thi quận xong là cũng thôi luôn,có mỗi năm lớp 5 thi tỉnh là học căng nhất,một tuần 2 buổi chiều.Lên cấp 2 em còn chơi dài ra đên tân lớp 8 mới quay về ôn chuyên.Hị hị mà em là cũng thuộc thành phần chăm chỉ rồi ạ,chư tụi con trai lớp mình thì chỉ ôn có năm lớp 9 thoai.Khổ thế chứ bây h chúng nó,mới 6-7 tuổi mà sáng học ,chiều học,tối học.Thế thì còn thời gian đâu mà ăn với choi nữa :(((Học gì mà học lắm thế hem biết,nhìn mà hãi.Hay là mình đc chiều quá đâm hư rùi nhỉ???Chắc tại thế nên mình học đại học hơi bị vất vả:)))các iêm ý tre trâu hơn chắc là học hem vất như mềnh:)))
Rui cô chú ý chuyển đi mất,hic,cũng thấy nhớ nhớ,bắt đầu quãng thời gian sống một mình thực sự của mềnh T___T.Nhớ nhất là hôm tr khi cô chú chuyển đi,lần đâu tiên trong lịch sử,mình mở cửa cho cô y vào nhà mình,hị hị,cô ý giành nguyên 3 tiếng đồng hồ để dặn dò mình những cái nên và ko nên làm ở thành phố này.Cũng thấy hơi bị u ám,dưng mà tự nhủ:ng ta sống đc,mình cũng sống đc.Hem phải sợ.:(((
Có lẽ 2 năm sống tự lập cũng làm mình thay đổi ít nhiều,con ng mà:)).Khiêm tốn hơn,cứng cáp hơn,hị hị và đen đi nhiều nữa:(((.Tự cân bằng mình,ít xét nét hơn trước,vẫn kĩ tính nhưng độ thông cảm đã đc tăng câp lên :))),cơ bản là mình cũng có nhiều thói hư tật xấu:)))có lẽ tới một lúc nào đó mình sẽ tìm đc một ng chấp nhận tất cả những thói hư tật xấu của mình,hi vọng là ngày đó sẽ ko quá xa :)))
Mình vừa đi chợ về,mua mấy thứ tự thưởng cho mình,hèm,tuần sau sẽ pải học phần hóc nhất của dt rùi,pải nạp năng lượng cho cẩn thận:))),cứ nhìn thấy đồ ăn là tim mình lại trở nên vô cùng yếu đuối =.=,chỉ khổ ai lấy pải mình,chắc pải chung sống với cái sở thích này cả đời mất :))),mấy đứa nhỏ hang xóm đa bóng ở ngõ,xem khá ngộ ,nghe tụi nhỏ cãi nhau còn ảo hơn.:)))Hn vui tóa,vui tóa.
Còn nhiều cái hay ho về thành phố này lém,để hn rảnh lại viết tiếp.
Nhớ về những ngày đầu tới thành phố này:ấn tượng đầu tiên khá là tốt đẹp,hị hị,cái đứa cả đời đi hỏi đg như mình,cũng may là chưa bị lạc.Nhớ mấy ngày chuyển về căn nhà bây h,đêm đầu tiên mình hem ngủ đc,sáng ra mắt như gấu trúc zậy :))),liền mấy hôm sau đều bật đèn sáng trưng để ngủ @__@, cũng phải,đấy là lần đầu tiên mình ngủ ở một nơi xa lạ,chứ từ bé tới lớn có bao h bố cho ngủ ở chỗ nào ngoài nhà mềnh đâu.Đấy cs êm đềm quá là nó cũng phát sinh một số vấn đề đó.
Cảm nhận thứ 2 về thành phố này:đồ ăn ở đây thực sự là ...rất ngon và rất rất là rẻ,nhất là hải sản.À,điều làm mình thích nhất ở đây là có thể mua đc những món mình thích vào bất cứ hôm nào mà ko cần dặn cô ấy trước(hị hị đồ sống ý mà:).Cô bán cá ý nhớ đc tên mình cũng sợ thiệt đóa,cơ bản là mình cũng thích ăn cá:).Cũng may mà ko khác nhiều với những đồ ở nhà,việc nấu nướng cũng không gặp nhiều trở ngại lắm.Trừ một số tai nạn bất ngờ khi mình thử nghiệm món mới.Chém đấy :))).
Có lẽ mình khá may mắn khi có hàng xóm tốt .Chỉ là tính cách mình hơi bị khép kín,cả năm quen ra đóng vào khóa,cô chú ấy cóa khi cũng chẳng đc sang nhà mình lần nào.Thế mà vẫn đc đánh giá là ngoan với cả thân thiện mới ảo chứ???Thỉnh thoảng mình cũng giảng cho bé nhà chú mấy bài toán ,cô chú muốn mình dạy bé nhưng mình từ chối.Có lẽ mình từ chối thẳng thừng quá nên cô chú cũng ko đặt vấn đề lại nữa.Sao tụi nhỏ ở đây bị bắt học sớm thế nhỉ?Hồi mình còn bé,mình nhớ là chỉ có độ sắp thi đội tuyển cuối năm,cô giáo mới gom góp đám lít nhít lại cho học vài buổi,thi quận xong là cũng thôi luôn,có mỗi năm lớp 5 thi tỉnh là học căng nhất,một tuần 2 buổi chiều.Lên cấp 2 em còn chơi dài ra đên tân lớp 8 mới quay về ôn chuyên.Hị hị mà em là cũng thuộc thành phần chăm chỉ rồi ạ,chư tụi con trai lớp mình thì chỉ ôn có năm lớp 9 thoai.Khổ thế chứ bây h chúng nó,mới 6-7 tuổi mà sáng học ,chiều học,tối học.Thế thì còn thời gian đâu mà ăn với choi nữa :(((Học gì mà học lắm thế hem biết,nhìn mà hãi.Hay là mình đc chiều quá đâm hư rùi nhỉ???Chắc tại thế nên mình học đại học hơi bị vất vả:)))các iêm ý tre trâu hơn chắc là học hem vất như mềnh:)))
Rui cô chú ý chuyển đi mất,hic,cũng thấy nhớ nhớ,bắt đầu quãng thời gian sống một mình thực sự của mềnh T___T.Nhớ nhất là hôm tr khi cô chú chuyển đi,lần đâu tiên trong lịch sử,mình mở cửa cho cô y vào nhà mình,hị hị,cô ý giành nguyên 3 tiếng đồng hồ để dặn dò mình những cái nên và ko nên làm ở thành phố này.Cũng thấy hơi bị u ám,dưng mà tự nhủ:ng ta sống đc,mình cũng sống đc.Hem phải sợ.:(((
Có lẽ 2 năm sống tự lập cũng làm mình thay đổi ít nhiều,con ng mà:)).Khiêm tốn hơn,cứng cáp hơn,hị hị và đen đi nhiều nữa:(((.Tự cân bằng mình,ít xét nét hơn trước,vẫn kĩ tính nhưng độ thông cảm đã đc tăng câp lên :))),cơ bản là mình cũng có nhiều thói hư tật xấu:)))có lẽ tới một lúc nào đó mình sẽ tìm đc một ng chấp nhận tất cả những thói hư tật xấu của mình,hi vọng là ngày đó sẽ ko quá xa :)))
Mình vừa đi chợ về,mua mấy thứ tự thưởng cho mình,hèm,tuần sau sẽ pải học phần hóc nhất của dt rùi,pải nạp năng lượng cho cẩn thận:))),cứ nhìn thấy đồ ăn là tim mình lại trở nên vô cùng yếu đuối =.=,chỉ khổ ai lấy pải mình,chắc pải chung sống với cái sở thích này cả đời mất :))),mấy đứa nhỏ hang xóm đa bóng ở ngõ,xem khá ngộ ,nghe tụi nhỏ cãi nhau còn ảo hơn.:)))Hn vui tóa,vui tóa.
Còn nhiều cái hay ho về thành phố này lém,để hn rảnh lại viết tiếp.
cuối tuần vui vẻ :)
hôm nay vui thật đấy,lâu rồi ko có cảm giác này.Trời lạnh ko sợ bằng tâm lạnh.Tâm đã nguội,dù đứng giữa chốn đông người vẫn cảm thấy lạnh lẽo,cô đơn.Bây h thì đỡ hơn nhiều rồi.Cuối tuần tâm trạng vui vẻ,nấu vài món ngon ngon ,thèm ăn tóa đi :)))
Cảm ơn một người bạn đã giúp đỡ mình một số việc trong khoảng thới gian qua.Công việc năm nay dồn lên nhiều tóa,nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mọi người.(nói thế cho to tát,chứ cố đc dến đâu thì cố thôi :)
Cảm ơn một người bạn,tối qua đã nhắn tin cho mình,dù lúc cầm đt lên mình đã lẩm nhẩm rủa thầm đứa nào phá hoại giấc ngủ của mình thế ko biết ?dù sao cũng cảm ơn bạn,mình biết bạn cũng rất bận,cũng muốn nói vài lời tốt đẹp,tử tế,mà lúc ý mình buồn ngủ tóa,nói thực mình nhắn lại gì cho bạn mình cũng ko nhớ nữa :)))
Cảm ơn một người bạn đã giúp đỡ mình một số việc trong khoảng thới gian qua.Công việc năm nay dồn lên nhiều tóa,nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mọi người.(nói thế cho to tát,chứ cố đc dến đâu thì cố thôi :)
Cảm ơn một người bạn,tối qua đã nhắn tin cho mình,dù lúc cầm đt lên mình đã lẩm nhẩm rủa thầm đứa nào phá hoại giấc ngủ của mình thế ko biết ?dù sao cũng cảm ơn bạn,mình biết bạn cũng rất bận,cũng muốn nói vài lời tốt đẹp,tử tế,mà lúc ý mình buồn ngủ tóa,nói thực mình nhắn lại gì cho bạn mình cũng ko nhớ nữa :)))
Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013
18-10-2013
mưa!
mưa làm mình đâm nghĩ ngợi linh tinh,thích ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua.
săp 20-10 rồi,năm nay mình lại ko về đc,ko biết Minh có mua quà gì cho mẹ ko?Từ ngày mình đi xa,mẹ phải lo nhiều việc hơn,căn nhà cũng vắng bóng người hơn.Nhiều lúc nhớ lắm,nhưng cũng đành rằn lại,nén nỗi nhớ vào một nơi sâu thẳm,lúc buồn lại bỏ ra gặm nhấm .Mưa lạnh vì đâu?
Hôm nay,ở lớp có một bạn bảo mình thay đổi theo hướng bà cụ non.Làm mình cũng hơi nghĩ ngợi một tẹo.Tất nhiên mình hiểu là từ ấy ko đc tốt rồi.Bố dạy mình: các con nên hạn chế nói những lời triết lí,chỉ nên nghe và cố gắng hiểu chúng,như thế các con sẽ ko bị gọi là bà cụ/ông cụ non.Tự kiểm điểm lại:thấy mình cơ bản là kiệm lơi,nghe là chủ yếu,rất ít khi nói về bản thân.Trừ cái blog này là nơi duy nhất mình kể lể về suy nghĩ của mình,chứ bình thường mình có hay nói với ai đâu nhỉ?Mình chưa hiểu hết ý của bạn ấy,ko biết là bạn ấy đang nói đến ngoại hình hay đến tính cách?Ngoại hình :có lẽ mình ko hay để tâm lắm,nên ko nhận ra nhiều,cũng ý thức là mình có khác trước nhưng ko nhận ra sự khác đó có gì xấu?Mẹ bảo mình đen hơn trước,cứ càu nhàu mãi.Mình thì nghĩ đơn giản:nếu ko muốn đen thì ở nhà luôn cho xong,đi học đen đi là đg nhiên :))).Cách ăn mặc thì cơ bản vẫn bất cần đời như trước,chủ yếu là mình thấy thích,thấy thoải mái,còn người khác nghĩ thế nào cũng chẳng quan trọng mấy.Tính cách thì thấy mình vẫn thế,có cái khác là nhận ra con người mình trước đây ích kỉ với gia đình,ko coi trọng gia đình,thì bây h đang tìm cách sửa chữa bù lấp lại.Trước đây mình ko hiểu hết đc vất vả của mẹ,bố,bây h tự lập mới hiểu thêm đc phần nào,thấy thương bố mẹ nhiều hơn,nhận ra mình sống vô tâm,người thương yêu mình nhất mà mình lại đối xử ko đc tốt bằng mấy đứa bạn thân==>có chút biến đổi ,mà con cái nhắn tin ,tặng hoa tặng quà hay có mua đồ về nhà cho cha mẹ,em trai cũng là chuyện hết sức bình thường,có gì đâu nhỉ?Đây là gia đình mình,là những ng thương yêu mình nhất mà..
Biết thêm một vài thứ tốt-xâu về cs tự lập.Ngày xưa em nấu ăn rất tệ,bây giờ em nấu còn tệ hơn =))). Đùa đấy,ăn ko chết người nữa đâu.
Chắ.c phải có lí do gì thì bạn ấy mới nhận xét thế.Có lẽ nào mình đã thay đổi rồi sao?Hi vọng là đừng theo hướng xấu.
Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013
16-10-2013
Bây h em mơi hiểu ra tinh chất nghiêm trọng của sự việc,là năm nay em học 6 môn lâm sàng chứ ko phải 4.
Đi viện mà vẫn phải về trường học ,va thi cac môn lí thuyết như các bạn.Haiz...đi chết đi,chết rồi khỏi cần thi nữa.
Đi viện mà vẫn phải về trường học ,va thi cac môn lí thuyết như các bạn.Haiz...đi chết đi,chết rồi khỏi cần thi nữa.
Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013
15-10-2015
hôm nay ,nhận đc lich đi viện mà đầu óc mình cũng quay vòng vòng theo.Uh cũng biết là y3 học vất rồi,nhưng mình ko ngờ đến tình huống đi viện sớm như vậy.Vậy là phải nghiên cứu ,chỉnh lí lại lịch thi rồi.
Sao thấy bản thân mệt mỏi quá,chẳng còn chút sức lực nào.
ma ma gọi xuống,hỏi han mình mấy chuyên,uh cũng 2 tuần ko về rồi,mình cũng thấy nhớ nhớ.
-Học vừa thôi con nhé,ko phải cố quá đâu,quan trọng là phải giữ sức khỏe....balabala...Hôm nào về mẹ nấu cơm cho mà ăn.
Đôi lúc thấy gato với các bạn nhà ở hp lắm ý,ăn cơm nhà đi học,xướng thật.Còn mình,tối muộn về còn pải cơm nước giặt dũ.Đôi lúc cảm thấy ....Ai bảo ngày xưa thi rớt,h mới khổ thế đấy =.=
Đầu oc mình đang xoay vòng vòng ,pải ngủ sớm thôi.Mai lại bắt đầu một ngày mới.Hi vọng là sẽ tươi sáng hơn hôm nay.
Sao thấy bản thân mệt mỏi quá,chẳng còn chút sức lực nào.
ma ma gọi xuống,hỏi han mình mấy chuyên,uh cũng 2 tuần ko về rồi,mình cũng thấy nhớ nhớ.
-Học vừa thôi con nhé,ko phải cố quá đâu,quan trọng là phải giữ sức khỏe....balabala...Hôm nào về mẹ nấu cơm cho mà ăn.
Đôi lúc thấy gato với các bạn nhà ở hp lắm ý,ăn cơm nhà đi học,xướng thật.Còn mình,tối muộn về còn pải cơm nước giặt dũ.Đôi lúc cảm thấy ....Ai bảo ngày xưa thi rớt,h mới khổ thế đấy =.=
Đầu oc mình đang xoay vòng vòng ,pải ngủ sớm thôi.Mai lại bắt đầu một ngày mới.Hi vọng là sẽ tươi sáng hơn hôm nay.
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013
13/10/2013
Căn hộ bên cạnh vừa có một hộ gia đình chuyển tới,nhà bên ấy có một em nhỏ mới độ 3-4 tháng tuổi gì đấy,làm mình cũng cảm thấy có chút ấm áp.Gọi đây la xóm trọ thì cũng ko hẳn,chỉ có 2 hộ chung một cổng,mình thì ra đóng vào khóa,cơ bản chẳng mấy khi làm ồn sang nhà bên,có khi mình đi học hay đang ở nhà nhà bên cũng ko đc rõ lắm:)),nhưng mà có thêm người thì cũng thấy vui,có thêm trẻ nhỏ,tuy hơi ồn,nhưng làm mình đỡ nhớ nhà hơn.Cuộc sống của một kẻ độc thân cũng có những mảnh buồn riêng.
Mình đc cái hay tò mò về người khác,có khi ng ta chẳng biết mình là ai,nhưng mình lại nắm về họ khá kĩ.Chị nhà bên cũng làm về y,đang đi làm tư cho một phong khám ở đường đà nẵng.Cuộc sống của chị,gợi lại trong mình hình bóng của chị Huy.Nhớ độ đi làm ở phòng khám,chị huy là tất bật nhất,lo âu nhiều nhất,ko đc thảnh thơi như những kẻ ko gia đình này:))),nói vậy chứ độ ấy mình cũng ko thể hình dung ra đc cs ở nhà của chị ntn?Chỉ thấy chị hay kể về 2 nhóc nhà chị,cũng khuyên mình nên chuyên tâm học,đừng yêu đương gì,kiếm lâý cái bằng khá,rồi xin vào nhà nước.Hồi ấy mình cứ thắc mắc hoài:lương chị kể cũng ko tới nỗi thấp,(cao thì chưa nhưng mà so với nhà nước thì có khi gấp đôi,gấp ba),sao chị cứ nhắc đi nhắc lại một câu:học cho tốt để xin vào nhà nước với mình? bây h sống cạnh nhà bên,mình cũng mang máng hiểu ra phần nào.Đứa nhỏ sống với bà nội,mẹ đi làm từ sáng sớm tới tận 12h trưa,chiều thì tới tối muộn mới về.Tất nhiên là phải cho uống sữa ngoài,nhưng mà phụ nữ cũng có những hạn chế nhất định,mà làm tư lại đòi hỏi sự liên tục ,ko thể nghỉ đc,nghỉ là sẽ mất việc.Áp lực lớn hơn làm công nhiều.Đc cái lương lại cao hơn.Cs nhà bên đôi khi cũng ngột ngạt lắm.Cứ tầm 12 h trưa:chị đi làm về mệt,anh đi làm về mệt,bà trông cháu cũng mệt,con quấy,mẹ càu nhàu,chồng thì ko thể bênh bất kì ai,có lẽ chị cũng nghĩ như chị Huy.
Mình thì ko hiểu đc sự phức tạp trong gia đình họ,chỉ có thể lặng lẽ quan sát,và nghĩ đến mình trong tương lai .Bữa nay cũng chán chán,mình đi chợ mua mấy thứ về nấu,thư giãn đầu óc.Bác gái thấy thế cũng chạy qua hỏi han,kể ra cái cửa nhà mình một tuần có khi chỉ mở có 1 ,2 lần,(có lẽ là do thói quen,hoạc là do tính cách ko thích người lạ vào nhà của mình).,bác cũng tranh thủ nói xâú con dâu một hồi,mình cũng kệ,vừa nấu ăn,vừa dạ vâng,cũng nghĩ :bác ấy trông cháu cả ngày chắc cung bức xúc,trút đc sang mình thì tí nữa chắc ko trút sang con dâu nữa.Hị hị.Haiz...phức tạp.
Nấu ăn làm con người mình trở nên điềm tĩnh hơn,thư giãn hơn.Có lẽ nếu sinh muộn 20 năm ,mình sẽ trở thành đầu bếp chứ ko pải là nha sĩ:))));Có điều con người ko phải ai cũng đủ can đảm để theo ước mơ đến cùng,nói gì đi nữa thì đầu bếp cũng hơi lông bông với một đứa thích ăn chắc mặc bền như mình.Theo y cũng đc,nhưng thỉnh thoảng mệt lại quay về với đồ ăn.:))).
Lâu lâu mới lại đc nghe hát ru,thấy ấm lòng sao ấy.Còn nhớ lúc nhỏ,bố vừa hất ru em ngủ,vừa giảng cho mình nghe về nhưng khúc hát ru:trong những khúc hát ru có hồn của dân tộc,có những đạo lí làm người.
À ơi,em ơi em ngủ cho ngoan,để mẹ đi cấy ,đồng xa chưa về.
bắt đc con trắm con trê,cầm cổ lôi về nấu cháo em ăn.
Em ăn ko hết,để giành đến tết,
Mèo già tha đc ,ơ mèo con phải đòn.
Bố ơi con mèo xấu nhỉ?
Nó xấu ở chỗ nào?
mẹ làm về mệt thế mà Nó còn ăn vụng.
Đúng rồi,ngày xưa công việc đồng áng rất cực ,cầm cổ lôi về,tức là mẹ đã rất mệt rồi,nhưng con à,Nó có tha cho nó ăn đâu ,con ko thấy là con mèo con phải đòn à?
Vậy là nó tha cho con mèo con hả bố
uh,con mèo và mẹ đều có cái sai :người đậy ko kĩ,kẻ đi ăn vụng.Nhưng suy cho cùng cũng đều vì con của mình.Có trách thi phải trách em bé đã ăn ko hết,để giành đến tết.Sống ở trên đời đôi khi con phải nhìn sự việc rộng ra một chút,đừng quá để ý tiểu tiết con mèo ăn vụng ,con hiểu ko?
@@,con còn lâu mới hiểu đc những gì bố dạy con.=.=
Mình đc cái hay tò mò về người khác,có khi ng ta chẳng biết mình là ai,nhưng mình lại nắm về họ khá kĩ.Chị nhà bên cũng làm về y,đang đi làm tư cho một phong khám ở đường đà nẵng.Cuộc sống của chị,gợi lại trong mình hình bóng của chị Huy.Nhớ độ đi làm ở phòng khám,chị huy là tất bật nhất,lo âu nhiều nhất,ko đc thảnh thơi như những kẻ ko gia đình này:))),nói vậy chứ độ ấy mình cũng ko thể hình dung ra đc cs ở nhà của chị ntn?Chỉ thấy chị hay kể về 2 nhóc nhà chị,cũng khuyên mình nên chuyên tâm học,đừng yêu đương gì,kiếm lâý cái bằng khá,rồi xin vào nhà nước.Hồi ấy mình cứ thắc mắc hoài:lương chị kể cũng ko tới nỗi thấp,(cao thì chưa nhưng mà so với nhà nước thì có khi gấp đôi,gấp ba),sao chị cứ nhắc đi nhắc lại một câu:học cho tốt để xin vào nhà nước với mình? bây h sống cạnh nhà bên,mình cũng mang máng hiểu ra phần nào.Đứa nhỏ sống với bà nội,mẹ đi làm từ sáng sớm tới tận 12h trưa,chiều thì tới tối muộn mới về.Tất nhiên là phải cho uống sữa ngoài,nhưng mà phụ nữ cũng có những hạn chế nhất định,mà làm tư lại đòi hỏi sự liên tục ,ko thể nghỉ đc,nghỉ là sẽ mất việc.Áp lực lớn hơn làm công nhiều.Đc cái lương lại cao hơn.Cs nhà bên đôi khi cũng ngột ngạt lắm.Cứ tầm 12 h trưa:chị đi làm về mệt,anh đi làm về mệt,bà trông cháu cũng mệt,con quấy,mẹ càu nhàu,chồng thì ko thể bênh bất kì ai,có lẽ chị cũng nghĩ như chị Huy.
Mình thì ko hiểu đc sự phức tạp trong gia đình họ,chỉ có thể lặng lẽ quan sát,và nghĩ đến mình trong tương lai .Bữa nay cũng chán chán,mình đi chợ mua mấy thứ về nấu,thư giãn đầu óc.Bác gái thấy thế cũng chạy qua hỏi han,kể ra cái cửa nhà mình một tuần có khi chỉ mở có 1 ,2 lần,(có lẽ là do thói quen,hoạc là do tính cách ko thích người lạ vào nhà của mình).,bác cũng tranh thủ nói xâú con dâu một hồi,mình cũng kệ,vừa nấu ăn,vừa dạ vâng,cũng nghĩ :bác ấy trông cháu cả ngày chắc cung bức xúc,trút đc sang mình thì tí nữa chắc ko trút sang con dâu nữa.Hị hị.Haiz...phức tạp.
Nấu ăn làm con người mình trở nên điềm tĩnh hơn,thư giãn hơn.Có lẽ nếu sinh muộn 20 năm ,mình sẽ trở thành đầu bếp chứ ko pải là nha sĩ:))));Có điều con người ko phải ai cũng đủ can đảm để theo ước mơ đến cùng,nói gì đi nữa thì đầu bếp cũng hơi lông bông với một đứa thích ăn chắc mặc bền như mình.Theo y cũng đc,nhưng thỉnh thoảng mệt lại quay về với đồ ăn.:))).
Lâu lâu mới lại đc nghe hát ru,thấy ấm lòng sao ấy.Còn nhớ lúc nhỏ,bố vừa hất ru em ngủ,vừa giảng cho mình nghe về nhưng khúc hát ru:trong những khúc hát ru có hồn của dân tộc,có những đạo lí làm người.
À ơi,em ơi em ngủ cho ngoan,để mẹ đi cấy ,đồng xa chưa về.
bắt đc con trắm con trê,cầm cổ lôi về nấu cháo em ăn.
Em ăn ko hết,để giành đến tết,
Mèo già tha đc ,ơ mèo con phải đòn.
Bố ơi con mèo xấu nhỉ?
Nó xấu ở chỗ nào?
mẹ làm về mệt thế mà Nó còn ăn vụng.
Đúng rồi,ngày xưa công việc đồng áng rất cực ,cầm cổ lôi về,tức là mẹ đã rất mệt rồi,nhưng con à,Nó có tha cho nó ăn đâu ,con ko thấy là con mèo con phải đòn à?
Vậy là nó tha cho con mèo con hả bố
uh,con mèo và mẹ đều có cái sai :người đậy ko kĩ,kẻ đi ăn vụng.Nhưng suy cho cùng cũng đều vì con của mình.Có trách thi phải trách em bé đã ăn ko hết,để giành đến tết.Sống ở trên đời đôi khi con phải nhìn sự việc rộng ra một chút,đừng quá để ý tiểu tiết con mèo ăn vụng ,con hiểu ko?
@@,con còn lâu mới hiểu đc những gì bố dạy con.=.=
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...