Tôi ko phải là
một nhà văn,dĩ nhiên là vậy rồi,tôi còn chưa từng có cái ý nghĩ là một ngày X nào
đó tôi sẽ theo cái nghiêp đó.
Tôi chỉ đơn giản
là môt kẻ ngoại đạo,thích viết lách,ghi chép lại những cảm xúc chợt đến rồi chợt
đi của mình.
Tôi cũng ko phải
là một học sinh giỏi văn. Đấy là tôi cố tình nói giảm nói tránh,hòng vớt
vát cho mình một chút sĩ diện.Chứ thực ra là tôi học dốt văn.Tôi chưa từng yêu
môn này,vâng tôi chưa từng yêu em kể từ khi tôi biết đọc tới khi tôi học hết
lớp 11.
Em thì lạnh lung ,uyên bác,còn tôi chỉ là một gã khờ khô
khan với hằng đẳng thức 1+1=2. Ấy vậy mà năm lớp 12 tôi đổ cái: rầm trước
em.Tình yêu bé nhỏ ,duy nhất trong cuộc đời học sinh .Tôi đâm ngây dại,ngẩn ngơ
nhớ em,một tuần ta găp nhau chỉ có 3 buổi,mỗi buổi đúng 45 phút ko hơn.Và e đi
mất, để lại tôi,một gã khờ ,ngây ngô.Tôi yêu em bởi em làm tôi
cười,cười ngặt nghẽo,quên đi hết những căng thẳng mệt mỏi,quên đi cái gọi là :
con gái thì cần phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên abcxyz ….và rất nhiều thứ vớ vẩn
khác mà người ta đã cố tình nhồi nhét vào cái đầu óc ngu muội,chật hẹp
này.Chẳng biết trên đời này ngoài em ra,còn có ai đó có thể làm tôi quên đi bản
thân mình,cười nói thoải mái như vậy ko?có lẽ nếu tôi gặp ai đó như vây,tôi sẽ
yêu người đó,như tôi đã từng yêu em – môn văn lớp 12 à.
Cô Loan là cô giáo dạy văn duy nhất mà tôi từng nhớ tên.Tất
nhiên là trừ mẹ tôi ra,tên me tôi thì tôi đương nhiên phải có trách nhiệm nhớ
rồi.Cô là người khai sang cho cái tâm hồn thực tế,khô khan,với những hằng đẳng
thức dài vô tận này.Cô là người mang đến cho tôi một chút lãng mạn,một chút
hồng.
-Em thích màu gì nhất?
-Thưa cô :vàng và nâu ạ.
-Một cô bé kiêu hãnh và thực tế.Cô thấy em hợp với màu hồng
đấy.
-Thưa cô:em chưa từng có ý nghĩ đó ạ.
Cô cười.Thi thoảng cô thích đọc văn của các học sinh ko
chuyên hơn.Nó ngây ngô,rất tự nhiên,ko bị gọt đẽo quá nhiều và rất thật.Các e..
có năng khiếu và tố chất để viết văn,tiếc
rằng các em đều ko yêu môn văn của cô.
Ko cô ạ,từ khi học cô, đc nghe những tiết giảng văn của
cô,em đã yêu văn mất rồi,Chỉ tiếc là tình yêu ấy đến quá muộn.Nếu ko…có thể em
đã đi theo một ngành nghề khác,.
Một lợi điểm của học sinh trường chuyên là đc học lẫn giáo
viên của nhau.tức là bọn chuyên toán sẽ học giáo viên chuyên văn trong h văn và
ngược lại với tất cả môn khác trư thể duc và gdcd.Chẳng khác nào đem dao mổ trâu
đi giết kiến.Mà cái lũ ban tự nhiên như bọn tôi thì học dốt văn thôi rồi.Có thể
xem như mù chữ,mù tịt hẳn luôn ý.Lại còn lười,chẳng bao h chịu soạn bài.Thì
cũng phải,chúng tôi còn phải học môn chuyên như điên như dại mà. Ấy vây mà cô Loan
lại thích bọn tự nhiên hơn mới ảo chứ.Lý do thì như trên đã nói.Còn chúng
tôi,khỏi phải hỏi, đứa nào cũng muốn giành cô về lớp mình, để đc nghe giảng
văn, để lại đc cười sảng khoái.:))Và thi đc điểm cao nữa:)
Lúc bé tôi thích toán,còn bây h tôi yêu văn.Thích là một thoáng
rung động buổi ban đầu,còn yêu là…như trên đã nói J
Trời se lạnh,hải phòng …ngày…tháng ..năm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét