Căn hộ bên cạnh vừa có một hộ gia đình chuyển tới,nhà bên ấy có một em nhỏ mới độ 3-4 tháng tuổi gì đấy,làm mình cũng cảm thấy có chút ấm áp.Gọi đây la xóm trọ thì cũng ko hẳn,chỉ có 2 hộ chung một cổng,mình thì ra đóng vào khóa,cơ bản chẳng mấy khi làm ồn sang nhà bên,có khi mình đi học hay đang ở nhà nhà bên cũng ko đc rõ lắm:)),nhưng mà có thêm người thì cũng thấy vui,có thêm trẻ nhỏ,tuy hơi ồn,nhưng làm mình đỡ nhớ nhà hơn.Cuộc sống của một kẻ độc thân cũng có những mảnh buồn riêng.
Mình đc cái hay tò mò về người khác,có khi ng ta chẳng biết mình là ai,nhưng mình lại nắm về họ khá kĩ.Chị nhà bên cũng làm về y,đang đi làm tư cho một phong khám ở đường đà nẵng.Cuộc sống của chị,gợi lại trong mình hình bóng của chị Huy.Nhớ độ đi làm ở phòng khám,chị huy là tất bật nhất,lo âu nhiều nhất,ko đc thảnh thơi như những kẻ ko gia đình này:))),nói vậy chứ độ ấy mình cũng ko thể hình dung ra đc cs ở nhà của chị ntn?Chỉ thấy chị hay kể về 2 nhóc nhà chị,cũng khuyên mình nên chuyên tâm học,đừng yêu đương gì,kiếm lâý cái bằng khá,rồi xin vào nhà nước.Hồi ấy mình cứ thắc mắc hoài:lương chị kể cũng ko tới nỗi thấp,(cao thì chưa nhưng mà so với nhà nước thì có khi gấp đôi,gấp ba),sao chị cứ nhắc đi nhắc lại một câu:học cho tốt để xin vào nhà nước với mình? bây h sống cạnh nhà bên,mình cũng mang máng hiểu ra phần nào.Đứa nhỏ sống với bà nội,mẹ đi làm từ sáng sớm tới tận 12h trưa,chiều thì tới tối muộn mới về.Tất nhiên là phải cho uống sữa ngoài,nhưng mà phụ nữ cũng có những hạn chế nhất định,mà làm tư lại đòi hỏi sự liên tục ,ko thể nghỉ đc,nghỉ là sẽ mất việc.Áp lực lớn hơn làm công nhiều.Đc cái lương lại cao hơn.Cs nhà bên đôi khi cũng ngột ngạt lắm.Cứ tầm 12 h trưa:chị đi làm về mệt,anh đi làm về mệt,bà trông cháu cũng mệt,con quấy,mẹ càu nhàu,chồng thì ko thể bênh bất kì ai,có lẽ chị cũng nghĩ như chị Huy.
Mình thì ko hiểu đc sự phức tạp trong gia đình họ,chỉ có thể lặng lẽ quan sát,và nghĩ đến mình trong tương lai .Bữa nay cũng chán chán,mình đi chợ mua mấy thứ về nấu,thư giãn đầu óc.Bác gái thấy thế cũng chạy qua hỏi han,kể ra cái cửa nhà mình một tuần có khi chỉ mở có 1 ,2 lần,(có lẽ là do thói quen,hoạc là do tính cách ko thích người lạ vào nhà của mình).,bác cũng tranh thủ nói xâú con dâu một hồi,mình cũng kệ,vừa nấu ăn,vừa dạ vâng,cũng nghĩ :bác ấy trông cháu cả ngày chắc cung bức xúc,trút đc sang mình thì tí nữa chắc ko trút sang con dâu nữa.Hị hị.Haiz...phức tạp.
Nấu ăn làm con người mình trở nên điềm tĩnh hơn,thư giãn hơn.Có lẽ nếu sinh muộn 20 năm ,mình sẽ trở thành đầu bếp chứ ko pải là nha sĩ:))));Có điều con người ko phải ai cũng đủ can đảm để theo ước mơ đến cùng,nói gì đi nữa thì đầu bếp cũng hơi lông bông với một đứa thích ăn chắc mặc bền như mình.Theo y cũng đc,nhưng thỉnh thoảng mệt lại quay về với đồ ăn.:))).
Lâu lâu mới lại đc nghe hát ru,thấy ấm lòng sao ấy.Còn nhớ lúc nhỏ,bố vừa hất ru em ngủ,vừa giảng cho mình nghe về nhưng khúc hát ru:trong những khúc hát ru có hồn của dân tộc,có những đạo lí làm người.
À ơi,em ơi em ngủ cho ngoan,để mẹ đi cấy ,đồng xa chưa về.
bắt đc con trắm con trê,cầm cổ lôi về nấu cháo em ăn.
Em ăn ko hết,để giành đến tết,
Mèo già tha đc ,ơ mèo con phải đòn.
Bố ơi con mèo xấu nhỉ?
Nó xấu ở chỗ nào?
mẹ làm về mệt thế mà Nó còn ăn vụng.
Đúng rồi,ngày xưa công việc đồng áng rất cực ,cầm cổ lôi về,tức là mẹ đã rất mệt rồi,nhưng con à,Nó có tha cho nó ăn đâu ,con ko thấy là con mèo con phải đòn à?
Vậy là nó tha cho con mèo con hả bố
uh,con mèo và mẹ đều có cái sai :người đậy ko kĩ,kẻ đi ăn vụng.Nhưng suy cho cùng cũng đều vì con của mình.Có trách thi phải trách em bé đã ăn ko hết,để giành đến tết.Sống ở trên đời đôi khi con phải nhìn sự việc rộng ra một chút,đừng quá để ý tiểu tiết con mèo ăn vụng ,con hiểu ko?
@@,con còn lâu mới hiểu đc những gì bố dạy con.=.=
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét