Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

một ngày mới

Hừm, đã lăn tay điểm chỉ xong.Công nhận là cũng có sạch sẽ hơn một tí.Cơ mà...iêm chỉ có một ước mơ nhỏ  nhoi:((, đến bao h việt nam mới làm thẻ theo kiểu po kế mun.Làm cái thẻ hết chưa đầy 5s thay vì một tháng như bây h :((.Thủ tục hành chính đúng là...Cơ mà  trong lúc chờ đợi (mà hông thấy lãng mạn tẹo nào),iêm nhận ra là sinh viên y rất sướng.Tại vì thủ tục vào viện cũng rườm rà hem kém.Mà cứ có cái từ người nhà là khác ngay.Thoai thì một thằng khổ cho cả nhà sướng kể ra cũng ko lỗ.
Cũng tạm hòm hòm rồi,còn chút việc cố cho xong nôt.Tính meo là vậy,làm gì cũng phải quyết tâm.
Tuần sau mới bắt tay vào học bài.Tuần này meo phải giải quyết việc nhà cho xong đã.Meo hơi bùn.Dạo này mẹ dạy nhiều quá.Kinh tế gia đình ko khó khăn Mà meo  tiêu mấy đồng tiền này,càng lúc càng khó khăn hơn.Đã 22 tuổi rồi đấy.Làm sao mà ko nghĩ cho được.Vẫn biết là cái gì đáng tiêu vẫn phải tiêu,cái gì đáng chi thì ko đc run tay.Nhưng mà nhiếu lúc cũng thấy...
Năm nay ,bố mẹ meo đã đi tơi thống nhất : vụ meo muốn ôn thi.Có vẻ xuôi xuôi rồi thì phải.Dù sao cứ có người ủng hộ là thích ùi.Có một mục tiêu để vươn tới cũng giúp cho bản thân mình sống tốt hơn,ko cảm thấy đời vô nghĩa.Mơ ước đâu có xấu.Mơ ước sẽ giúp con người ta cố gắng sống tốt đẹp hơn.
Nhóc Chuột cũng kiếm được thầy.Thấy hắn khoái thầy mới lắm.Meo cũng thấy vui .Meo và bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của hắn.Ngay từ khi còn nhỏ,bố mẹ đã từng bước trao quyền tự quyết cho 2 đứa.Từ việc tự tổ chức sắp xếp thời gian học và chơi,đến lựa chọn thầy cô.Lựa chọn bạn bè.Bố mẹ chỉ đóng vai trò như những cố vấn,định hướng.Còn người quyết định vẫn là 2 đứa.
Học hành ko phải chỉ đơn giản là nhồi sọ.Mà điều quan trọng hơn cả là tạo dựng được niềm đam mê ,sự nghiêm túc với môn học đó.Và ngày càng chủ động hơn trong việc học hành.Tự chọn thầy cho mình,tự vận động để theo đuổi ước mơ.Tự giải quyết khó khăn phát sinh.Và tự đứng dậy sau những cú ngã đau.Đó mới là ý nghĩa thực sự của việc học hành.Tại sao cha mẹ thời nay lại bắt tụi nhỏ học nhiều vậy chứ? Cái cần học thì chẳng học.Rồi đây chúng nó ra đời biết phải làm sao?
Trở lại công việc của lớp.Năm nay .cũng tạm hòm hòm.Việc cũng ko còn loạn như năm ngoái.Chắc là từ thời điểm này trở đi mọi thứ sẽ vào guồng.Meo rất mong 2 lớp có thể cùng nắm tay nhau đi hết 6 năm học,2 lớp gộp vào thì mạnh.Chia ra thì bên nào cũng yếu.Dễ bị lớp khác chèn ép.Meo thì vẫn vận dụng lí thuyết đoàn xe lửa hay thuyết rết nhiều chân thôi.Thực ra muốn làm bất cứ việc gì cũng vậy.Bạn sẽ ko thể thành công nếu cứ cố gắng làm một mình.Việc càng lớn thì càng cần đến nhiều người.Trong điều hành lớp,meo tôn trọng ý kiến của Lộc.Thực tế thì mọi chuyện lớn nhỏ,2 đứa đều bàn bạc và đi đến thống nhất rồi mới thông báo hoặc thực hiện.Như thế,một là lời nói của Lộc có uy hơn.Hai là cũng để dân tình đỡ hoang mang.ko biết phải nghe ai.Cũng một phần vì meo muốn biết được người đối diện với mình có phải là người chủ động trong công việc hay ko?và một phần suy nghĩ của người đó?Có điều lớp vẫn còn nhiều chia rẽ.Biết đâu đc meo có làm năm nay cùng hắn nữa ko? Với meo thì tiếp tục hay thôi thì cũng đều mở ra những cơ hội mới.Có lẽ vì meo là người  luôn luôn chủ động tìm kiếm thứ gì đó.Thành ra chẳng bao h có đủ thời gian để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt.Đôi khi thì cũng thấy nhói đấy.Nhưng rồi cũng chẳng để tâm được lâu.Hoặc là có biết là sẽ ko tốt cho bản thân đấy.Nhưng rồi vẫn làm.Ngu mà.Bệnh ngu ko có thuốc chữa.Dốt thì đọc sách còn sáng dạ ra được.Chứ ngu thì...chịu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...