Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Hôm nay,meo học bài xong sớm,meo lại lang thang ra chợ.
Chợ Hp là chỗ hay ho nhất mà mình đã từng biết ở HP.
Ở đây có quá nhiều thứ đủ để níu chân một con mèo với cái dạ dày rỗng .
Vậy là sắp tới 20 - 10 rồi nhỉ?Một năm nữa lại qua đi,Có lẽ meo nên nấu món gì đó,kỉ niệm ngày này.
Một năm nữa lại tới.Tóc mẹ thêm sợi bạc,bố cũng có nhiều nỗi lo hơn.Meo thì vẫn chậm rãi thái từng lát thịt để thêm vào nồi nước dùng cho đượm.Nồi canh của meo sẽ thành thứ gì đây?
Tối meo ngồi cặm cụi nghĩ cặm cụi viết .Meo cũng đã tới thành phố này một thời gian.Gặp một số người,quên một số người.Có những con đường đã trở nên quen thuộc,có những con người đã trở thành thân quen.Nhưng rồi,cuối cùng cũng...sẽ tới một ngày,một ngày mà meo biết là sẽ ko còn xa nữa,có lẽ meo sẽ xa nơi này một thời gian dài.Ko giống như nhiều bạn khác cùng quê,meo ko có ý nghĩ kì thị nhiều như họ,hoặc là dứt khoát ngay từ đầu đc như họ.Có lẽ trái tim meo đã dành quá nhiều tình cảm cho thành phố này?
Chỉ có điều,con đường này ko phải là ngõ cụt,còn meo lại là người quá mải mê với những cung đường.
Có một cảm giác ...rất khó diễn tả.Tới lúc phải đứng lên và mạnh rạn bước về phía trước rồi.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Đã qua đc nưa chăng đường sinh viên,cuộc sống đã giúp meo giấu đi rất nhiều điều.Chứ bản thân meo thì meo biết là meo hơi dị dị rồi (== nói giam nói tránh).
Meo biết chứ,cuộc sống bảo với meo là,cái gì chung đc với đám đông thì cứ phô bày ra.Cái gì dị dị ko đc đám đông chấp nhận thì cất đi ,găm nhấm một mình.Ừa kê ra sinh ra cái tai nghe cũng hay phết.Tỉ dụ như một đứa mê nhạc dân ca như mình : ai lại bắt tụi bạn cùng thưởng thức : Quan Âm Thị Kính với meo làm gì.Có phải khổ các bạn ra.:PPPP
Cuộc sống cũng giấu đi của meo rất nhiều nỗi buồn.Cuộc sống chẳng bảo đc gì,cơ mà lí trí nó sĩ diện hão lắm cơ.Nên là nỗi buồn là cứ cất đi gặm nhấm một mình,còn niềm vui thì mới chia cho các bạn.Có những lúc meo cũng biết buồn,biết thất vọng.Làm sao mà làm dâu trăm họ mãi đc.Tất nhiên là cũng có những chán nản nhất định.Chán nản với sự ích kỉ nhỏ nhen của con người,chán nản với lỗi nghĩ ngắn ngủi ,hời hợt của con người,chán nản với cái bạc bẽo ,vô ơn của con người.Ở người yêu gọi thì nhỏ nhẹ ,bố mẹ gọi thì : nhát gừng.Cười nhạt.
Sau mấy năm học,độ Bơ cua meo hình như là có tiến hóa.Ừa,việc mình mình làm,ai nghĩ sao cũng đc.Ko nghĩ thế chắc meo đứt mạch máu não lâu ùi.=.=
Sau mấy năm học,nhóm chúng ta ngày xưa nay còn đâu?Ừa,mỗi đứa một ngả,có đưa vẫn liên lạc,có đứa thì ko.Có đứa đã khác xưa.Và meo cũng đã khác.Chỉ còn lại vài mảnh kí ức,dẫu nhạt nhòa,nhưng đẹp.Có lẽ là sẽ ko quên.Cho dù bạn có mục đích gì đi nữa.Chỉ cần bạn tốt với meo,thì meo vẫn sẽ cam động trước hành động của bạn.Tại vì ngay cả lí trí của meo nó cũng dễ mủi lòng cũng thích đc như thế.
Sau mấy năm học,meo vẫn đi trên con đg ấy.À sắp rẽ rồi.Tới ngã ba trước mặt.Một số rẽ hẳn sang hướng khác,một số đang chần chừ,một số ko có ý kiến,một số rất thái độ với lòng tốt cua meo.kệ đi meo del bọn đó rồi,một số rất ít,nắm tay meo đi tiếp.Ko đc chần chừ.Đã tới lúc rẽ rồi bà cô ạ. Từ đây,meo biết khoảng cách giữa meo và một số bạn khác sẽ ngày một xa hơn.Meo ko muốn như vậy.Nhưng mỗi chúng ta đã chọn một con đường khác nhau.Vậy làm sao ta bên nhau được? Nếu bạn ko đi chung con đg của tôi,chúng ta làm thế nào để nắm tay nhau?
Cho dù như thế nào,meo vẫn sẽ nhớ về những kỉ niệm mà chúng ta đã có.Đó là những mảnh kí ức chung thật đẹp.Đúng ko?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay meo nhớ mẹ ,nhớ gia đình.
Meo muốn về với mẹ,về với HN.
Meo muốn nói với mẹ : mẹ ơi meo ko muốn lớn nữa đâu,meo muốn mãi là meo con của mẹ cơ.=.=
Làm người lớn chán lắm,chẳng có gì hay cả.:((.Hì gì,lúc đấy chắc meo đang nhổ tóc sâu cho mẹ :)).Meo nhổ hết,hừm ko cho sợi nào mọc lên hết.=.=.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...