Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Hôm nay là sn của mẹ.
Tí nữa thì mình quên béng mất.
Ngày sn thì mình ko quên.Nhưng hôm nay là mông mấy thì mình ko nhớ đc.Mà mình thì mất khái niệm ngày tháng từ lâu ùi.
May mà hôm qua có tên bạn thân,tốt bụng  nhắc nhở.Ko thì có lẽ mình cũng quên mất một ngày quan trọng vơí mình.Có lẽ mình đã quá mải mốt với công việc.Mải mốt với những dự định sắp tới.Vài cái gạch đầu dòng mà suýt nữa làm mình quên đi một số thứ mà mình nghĩ răng suốt  đời mình sẽ chẳng bao h quên.
Assimet đã nói rằng: hãy cho tôi một điểm tựa.Tôi sẽ nhấc bổng cả thế giới.Mặc dù khoa học đã  chứng minh rằng: trong một tương lai xa ,định luật này chưa thê đúng ngay được.Bởi để nhấc bổng cả thế giới,người ta cần một cánh tay đòn dài tới mức con người cần nhiều nhiều thiên niên kỷ nữa mới chế tạo nổi .;;PP.Nhưng về măt xã hội thì định luật này luôn đúng :PPP.

Mình cũng cảm thấy bản thân mình rất may mắn,khi xa rời vòng tay yêu thương của bố mẹ mà bên mình vẫn có những người bạn tốt,hơn hẳn mình về cả học lực lẫn kiến thức xã hội.Họ luôn tạo cảm hứng và niềm tin cho mình vào những thứ tốt đẹp.Ở bên mình những khi mình khó khăn nhất.Để mình hiểu rằng : tự do ko có nghĩa là đơn độc.Ko cần là người giỏi nhất mà vẫn có được hạnh phúc và nụ cười.Điều quan trọng là : mình thực sự muốn có điều gì :PP
Chúc mừng sn mẹ yêu.Cầu trời phù hộ cho mẹ luôn luôn khỏe mạnh,sống thiệt lâu bên mèo con.Để mèo con có thê nấu thiệt nhiều món ăn ngon cho mẹ và nghe mẹ cằn nhằn thiệt nhiều câu : mặc ấm vào.Ăn nhiều lên .Phai cẩn thận chứ,lúc nào cũng ko chịu cẩn thận,....:PPPP. Phụ nữ đôi khi thiệt rắc rối.Cơ mà đời mà ko có rắc rối thì còn gì là vui:PP

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...