Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018

Hôm nay,ngồi dọn phòng, mình lại cầm lên em búp bê Nga, cầm tay ,vừa lau bụi trên em ấy, vừa cười, vừa nhớ lại những hồi ức ,chỉ thoáng qua thôi.Còn nhớ, lần đầu tiên mình nhìn thấy em búp bê này là ở nhà bác,lúc đấy mình 8 tuổi thì phải,mình chỉ cảm thấy lạ lạ, vốn được chiều từ nhỏ, búp bê mình có nhiều, từ em búp bê giống các cô gái Nga tóc vàng, đến các em mảnh mai hơn giống người châu Á, nhưng đó là lần đầu tiên mình nhìn thấy có một em búp bê bằng gỗ, mà lại gồm nhiều em xếp trong nhau như vậy,khi tháo rời ra nhìn giống một gia đình.Lúc ấy mình không hiểu về ý nghĩa của em búp bê này, chỉ thấy thích thích, mãi sau này ,có một lần mình kể chuyện cho ông ngoại, ông mới giải thích cho mình, hóa ra Matryoshka có một ý nghĩa dễ thương như vậy, em ấy vừa là biểu tượng về tình thương yêu gia đình trong văn hóa Nga, vừa là một ẩn ý về các vỏ bọc của một cô gái, búp bê trong cùng - em út là búp bê xấu nhất cũng là em mỏng manh dễ vỡ nhất -là em búp bê bản chất thực của cô ấy.Lúc ấy mình đã cảm thấy khá ấn tượng, nhưng lại nghĩ mình lớn rồi, chới búp bê nữa thì hơi kỳ,không ngờ trong lần sinh nhật năm 4 thì phải lại được ttặng.Món quà này mình thích lắm,đã chụp hình và làm hình nền hẳn một tháng lận.
Mỗi lần ngó thấy em ấy,mình lại nhớ đến những người bạn của mình, ở Việt Nam, nếu một cô gái hơi tinh nghịch một chút, thích những thứ như con trai, thì có lẽ không có mấy người để tâm đến, nhưng nếu có một bạn nam, thích những thứ của mấy bạn nữ như thích đồ ngọt, thích ca hát nhảy múa,thích chơi búp bê, nấu ăn.,,,có lẽ sẽ bị anh em kì thị,và sẽ khó chơi với các bạn. Các bạn ấy hay bị trêu lắm, mà nếu cô giáo không phát hiện sớm để điều chỉnh thì bạn ấy có thể cảm thấy mặc cảm, hay ngồi một chỗ, ít nói chuyện với các bạn khác...Một con người cung có nhiều vỏ bọc như em búp bê này chăng  hạn, lớp bên ngoài ở tuổi thanh niên rất đẹp, cười rất tươi, tính cách dễ chịu...nhưng cũng có nhưng lúc  chẳng may bạn vô tình nhìn thấy em búp bê út của một con người thì sao? sẽ rât là bối rối, không biết phải xử trí ra làm sao. Càng mở dần, càng thấy em ấy nhỏ lại, em ấy xấu đi, không đẹp đẽ hào nhoáng như bên  ngoài, bạn có chấp nhận nổi cô em út mỏng manh ấy không? hay bạn cũng chỉ đơn thuần muốn chơi với một em búp bê mẹ đẹp đẽ bên ngoài thôi? Lại nhắc tới vụ các bạn nam, cái này là mệt lắm nhé, vì những sở thích đó, nó chỉ là của riêng mỗi người, cái đó nó không phải là bệnh, không liên quan đến rối loạn sinh lý gì hết, chỉ đơn thuần là một con người thi có thể thích những gam màu khác nhau, hồng, xanh,tím...đen...tùy theo cảm xúc, cái đó không nói lên điều gì.Cách mà người bạn đó thể hiện với mọi người mới là quan trọng.Nhưng mà nhiều khi ở lứa tuổi thiếu nhi, chẳng mấy ai quan tâm, bố mẹ nhiều khi làm cho các em bé sợ hãi quá mức, khiến cho búp bê em út ngày một ẩn sâu trong tâm hồn em bé đó, làm cho em ấy cảm giác như mình không giống các bạn khác, mặc cảm....
Nếu như em ấy được giáo dục trong môi trường tốt hơn, tôn trọng các bé hơn, như là hổi bé xíu bé được dạy là ca hát nhảy múa làm cho xương cốt dẻo dai hơn, các bạn tự tin hơn ,...thì có thể sẽ không có nhiều bạn bị mặc cảm sau này.Vì sở thích chỉ là nhất thời, nó có thể thay đổi theo cảm xúc yêu ghét....Còn che trở, bảo vệ, đó là bản năng của yêu thương, khi bạn quan tâm đến ai đó đủ lâu, dần dần bạn sẽ nhìn thấy em búp bê út của người đó, và muốn che trở cho họ, nếu ngọn lửa yêu thương còn đủ ấm.Cái đó mới nói lên bản chất con người bạn.Những nền giáo dục mở,ít gò bó như ý hoặc pháp...các bạn nam thắt nơ thay calavat ,thường xuyên mang khăn mùi xoa là chuyện hết sức bình thường và chẳng có gì mặc cảm ,tội lỗi cả.Nhưng còn một cô bé búp bê Nga,liệu bạn có thể yêu cô ấy cho dù đi qua từng lớp từng lớp vỏ bọc bực dọc, khó khăn mà cô ấy vô tình đã tạo ra,chỉ để bảo vệ cô em út mỏng manh dễ vỡ của mình không?
Cảm ơn các bạn,người đã nhớ ra tớ có một ý thích nhỏ ,hôm đó tớ chỉ vô tình chạm vào em ấy,chưa có ý mua thì bạn đã nhớ để tặng cho tớ rồi.Đúng là lớn rồi mà vẫn như trẻ con.
Có lẽ cứ viết lâu lâu như thế này, tớ sẽ dần dần đi về chỗ cũ của mình, có điều cảm thấy không quen cho lắm, vì vốn đang lo lắng cho nhiều người, bây giờ ngược lại lại trở thành một em bé cần sự chăm sóc của nhiều người.Có lẽ đây là nhân quả, cũng may,đúng là cũng nên vào viện để thấy được nhân cách thực của mình là gì.Có điều lo lắng cho mọi người nó cũng thành quen rồi, có lẽ phải mất một thời gian nữa mình mới quen được vị trí hiện tại của mình.Cuối cùng sau bao nhiêu năm,cũng có thể nộp đơn xin từ chức,rời bỏ vị trí mêt  mỏi-làm anh làm chị chẳng sướng gì đâu, làm tấm gương che cho các em mệt lắm- giờ mình chính thức được di rời về chỗ khác ít mệt hơn rồi.Chỉ là...sau bao năm tháng, vẫn phải sắp lại va li và mua vé tàu lại từ đầu,lần trước cứ ngỡ là không cần mua vé tiếp ,ai mà ngờ đâu được chứ.Đúng là không thể đoán trước được điều gì.Thôi thì cứ sắp đồ rồi cầm vé mà đi tiếp thôi,kiểu gì chẳng bắt chuyện được với người ngồi bên cạnh.Mình thuộc loại đa nhân cách mà!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...