Qua nay m cứ xụt xịt,tới tối qua thì phải nghỉ học ở nhà.Những lúc như này,bản thân m mới có ít thời gian nghĩ về những
chuyện đã qua.Vốn có mắt ở đằng trước,cộng với tánh tình ko đc kĩ lưỡng lắm.M
có mấy khi nghĩ về những gì đã xảy ra đâu.Có chăng thì chỉ có những lúc như lúc
này,ốm chẳng đi đâu được thì ngồi nghĩ vẩn vơ vậy thôi.
Mấy bữa trước m gặp một bác bn nữ,chẳng rõ là bác ấy bao nhiêu
tuổi,chỉ nhớ bác ấy già lắm rồi,chân lại bị thương,con cái lại ở xa,chỉ sống
thui thủi một mình.Tới lúc đau yếu,muốn đi khám cũng phải nhúc nhắc đi một
mình,muốn nhổ răng cũng không được,bác sĩ chẳng ai giám nhổ răng cho những cụ
già tới viện một mình.Bắt buộc phải có ng đi cùng.Nghĩ tới cụ mà tội.Bao nhiêu
năm vất vả nuôi con ,tới lúc già cả đau yếu lại phải thui thủi một mình.Cuộc
sống của một người độc than trẻ tuổi đã cực,huống chi là với ng già,đau yếu
triền mien.Haiz…con cái bây h cứ nghĩ bỏ ra ít tiền gửi về cho các cụ hang tháng
là hết trách nhiệm.Mà cũng đâu biết các cụ có cần mấy thứ đó hay ko?
Lại nghĩ phần m thích
lang thang ,thích đi đây đi đó, nhưng có lẽ tới tầm tuổi nào đó thì cũng phải
nghĩ tới chuyện về gần mà chăm sóc người thân.Cứ đi xa mãi,người than ng khác
thì m xót,tới ng than của m lại thành ko ng chăm nom..Có người coi đó là nghĩa
vụ,có ng coi là trách nhiệm,là bổn phận.Còn m chỉ nghĩ đơn giản đó là vì chính
bản than của m.Bởi vì tánh tình m nó thế,chẳng bao h tập trung làm được cái gì
ra hồn mà trong long bất an cả.
Lại nghĩ m thích lông bong,ko quen bị bó buộc ,phần vì nghĩ
bản thân chưa đủ điều kiện,nghĩ thử bây h mà thương ai đi nữa thì cũng đâu có
chăm sóc tốt cho người đó được đâu,đến
cái thân m ,m còn chưa lo được để làm sao tồn tại ,làm sao để đứng vững thì làm
sao nghĩ tới chuyện chăm nom ai ?Nói yêu thì dễ ,nói thương thì khó.Thương nghe
nhẹ mà ý nghĩa lại mạnh mẽ sâu sắc.Thương và yêu là một khoảng cách xa lắm.Qua
vài trận ốm kiểu này cũng thấy tới một tầm tuổi nào đó,có lẽ cũng ko nên sống
như này mãi.Cuộc sống như này có nhiều điểm bất cập.Biết là cần có sự thay đổi
đấy,nhưng ngay cả bản thân m cũng đâu có biết là cần ng như thế nào đâu.Cảm
thấy mọi tiêu chuẩn đều trở nên phù phiếm.Có lẽ đến một tầm tuổi nhất định,con
ng ta sẽ đủ chin chắn để nhận ra bản thân m thực sự muốn gì?Còn bây h,sau khi
ăn sang,uống thuốc và đầu đã hạ nhiệt,m cảm thấy cuộc sống long bong không chịu
sự bó buộc này vẫn còn tốt lắm.(nhiều bất cập cơ mà vẫn khắc phục được J)
Tối lại đi pk,lại trở lại với guồng quay công việc.
Có ng bảo: trên thế giới có 2 loại ng: những kẻ cố tỏ ra là
m bận rộn .quan trọng,và những ng bận rộn thực sự.Cũng chăng biết m thuộc cái
thể loại nào nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét