Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

lại một ca lâm sàng nữa không như ý.
Biết bao câu hỏi: Tại sao? hiện ra trong đầu.
Các chị thường bảo: không thể có trường hợp bn ko đau được.Kiểu gì cũng đau,cũng xót.Nhưng một ng như m làm sao có thể chấp nhận những tiêu chuẩn kiểu đó.Chắc chắn phải có cách để bn ko đau,ko xót.Chắc chắn phải có.Chỉ là m chưa tìm ra ,chưa tìm tòi hết mà thôi.
Tại sao bn có phản ứng khác giữa m và thầy như vậy nhỉ? có phải chỉ vì lí do tâm lý đơn thuần?Ko đúng,dù họ có ko tin tưởng bằng thì nếu m làm tốt họ cũng sẽ ko  thể có pư như vậy được.Lí do là ở đâu?M đã bỏ sót chỗ nào?
M hỏi đại ca: tại sao đại ca ko gặp trở ngại mấy ca đó.
Đại ca biểu:  bn Nhật họ rất là nhát,hơi đau một tí là bỏ chạy hết.Vì thế mà phàm cái gì mà dưới lợi là đại ca tê hết.Cái này ng ta biểu là: thà tê nhầm còn hơn bỏ sót. Với cả người Nhật họ rất là kĩ tính,cái gì cũng đòi biết trước lộ trình,thời gian cụ thể,chi phí cụ thể.ok thì làm,ko ok thì họ nghỉ luôn từ lần khám đầu rồi,làm sao mà m có thể nhìn thấy đại ca  nhăn nhó khi điều trị đc.Vì đơn giản lúc điều trị cả bn và bs đều biêt m đang làm cái gì.
Vẫn biết là 2 nền văn hóa.2 tiêu chuẩn.Nhưng thật khó lòng chấp nhận cái tiêu chuẩn xề xòa này.Dù bn ko thấy gì,m cũng ko lấy gì làm vui.Chắc chắn phải có cách nào đó tốt hơn.
Bây h m mới hiểu...haiz... bài ktra khó qua nhất là bài ktra của chính mình.Lí thuyết chỉ viết chung chung,còn lâm sàng...thật mênh mông.Nhưng dù sao,biết đc mấy cái chung chung ấy cũng có cái mà bám vào để nghĩ tiếp.
Cố lên nào.Đại ca biểu: không bao giờ  được nói câu tôi ko thể.Cùng lắm là nói tôi chưa thể thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...