Bốn năm rồi nhỉ?NGày hôm nay vẫn
thật đặc biệt.
Sáng nay,mèo đi chợ mua hẳn một
con cá to hé hé về nấu canh.Cô bán cá còn tươi cười hớn hở hỏi han : hôm nay
cóa anh nào hay sao mà mua con cá to thế?
M cũng hớn hở đùa lại:
Xời có anh nào rước cháu,cháu đền
bù choa hẳn một xoong cá ..Hề hề
Tại cô kén cá chọn canh quá
đấy.Bác bảo bao nhiêu lần rồi,cạnh nhà bác có anh….
(Lại bắt đầu rồi đóa).Bốn năm
rồi,mấy cô bán hang ở quanh đây m đều quen cả.Nhà nào cũng hừ hứ nhận nhũ.Haiz…cái
đứa còm nhom như m,thì có gì hay mà nhận nhũ chứ.
Bác nào cũng an ủi:
-Không sao hết con à,sau này còn
sinh nở nữa.Hoặc là động viên m măm măm cho nhiều.
Đợt vừa rồi mèo ốm,lặn mất tăm
mấy hôm là bị nhắc .Ừa có mỗi cái đứa dị dị như m,sống độc thân mà vẫn hay nấu
,hay bày.Những người xa gia đình như m,đôi khi cũng chỉ cần một vài câu hỏi
thăm xã giao kiểu vậy thôi.
Sáu năm xa nhà,mới nhiêu đó mà đã
đi qua hơn một nửa.Cũng đã nếm thử qua vài món canh hỗn tạp.Đâu dễ ăn bằng nồi
canh của mẹ.Đi xa mới hiểu lòng người ở nhà,mới hiểu lòng người đi xa.
Con người mình,cái gì cũng bình
bình ,không có gì quá nổi trội để đạt tới mức giỏi,cũng ko quá kém để tụt xuống
yếu,duy có cái thân thể là dưới mức trung bình,cái này là ko thay đổi được.Tự
nhận thấy đó cũng là một điểm chưa tốt của m,nhưng cũng vì đi xa nên đầu óc m
cũng được mở mang hơn.Cũng dần dần không chú ý nhiều tới nhược điểm của m,tại
có nhiều nhược điểm quá nên ko biết nên chú ý tới cái nào :PPP.Vậy là chuyển
qua tìm ưu điểm để phát huy.Nhược điểm thì m gói lại,cái nào cải được thì
cải,cái nào cải hông nổi thì đành sống chung vậy.
P/S: m vẫn bảo lưu tư tưởng cũ: bạn nào lấy tớ,sẽ ko lo chết đói trong bếp(ít nhất là tới ngày t còn nấu được :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét