Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Vậy là world cup cũng hết,một trận đấu đáng nhớ,vui cơ mà tiêc cho số 10.
World cup qua rùi. giờ là lúc gói gém đồ đạc, chuẩn bị cho năm học mới.Hè đã bỏ ta mà đi thật rồi.
Đường hà nội nắng mưa bất chợt,mới đó mưa chợt đến mà giờ đã chợt đi.Ngang qua những con đường quen thuộc,lối nào nên rẽ, lối nào đã quên?

Năm 3 vội vã đã bỏ ta mà đi, một năm khó nhọc,đã bỏ ta mà đi thật rồi.Chỉ còn lại ta và những kí ức ở lại.
Một năm với những kỉ niệm đẹp nhất trong ba năm học.Chưa bao giờ ta cười nhiều như thế,chưa bao h ta mong khoảnh khắc nào đó mãi đứng lại,mãi tươi đẹp như thế.Chưa bao h ta hiểu rõ sự ngọt ngào của bạn bè như thế,chưa bao h ta thấy mình yếu mềm như thế.Bạn của ta,món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế nhân từ ban cho ta.Ngài gửi họ đến,mang cho ta niềm vui và cả những phiền phức ko tên.Và... cũng là năm ta có những nỗi buồn,nỗi nhục nhã đáng quên nhất.
Cũng trên con đường ấy, có  những lúc ta đã vui, ta đã chạy lăng xăng như một đứa con nít.Có lúc ,ta đã ngồi một góc mà khóc thút thít như một đứa trẻ và có lúc, ta bước thảnh thơi,trong lòng man mác một nỗi niềm,một mảnh tâm sự .Ta vân là ta - kẻ lang thang cô độc.
............................................................................

Năm 4 đang tới rất gần,một năm ko quá sóng gió, nhưng quan trọng với ta.Biết bao test thử, biết bao con đường đều ngang qua đây.Một năm với nhiều dự định, nhiều  cơ hội.Một năm đặt bản lề cho những khát khao,những hi vọng.Ta sẽ mãi bước đi về phía ấy,dẫu con đường gian nan, ko bằng phẳng,bởi nơi đó có ước mơ,có hi vọng của ta.
Có lúc,ta tự hỏi mình,ta - kẻ lang thang cô độc sẽ cô độc đến bao h.Và rồi ta lại cười,ta ko cô độc bởi ta còn có BẠN.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...