Mấy bữa nay mưa bão,ấy vậy mà lại may,nhờ vậy nên tôi mới có thể ở nhà,lau dọn một vài chỗ, nấu vài món và nghĩ ngợi vài điều.
Vậy là tính tới thời điểm này,tôi đã đi làm được 2 hè rồi.Nhiều lúc cũng hơi tủi hơi thèm, các bạn tôi giờ này có người vẫn đang tận hưởng mùa hè,còn tôi -cần mẫn ở đây mong mỏi, hi vọng.Tôi không có nhiều khoảng thời gian riêng tư, từ khi vào y ,tôi đã xác định sẽ như vậy.Chút thời gian rảnh thì đa phần đều quanh quẩn bên gia đình.Hoặc giả khi ko thể từ chối đc bạn bè.
Tôi- vẫn bước đi trên con đường ấy,con đường quen thuộc -từ nhà ra bến xe bus và từ bến xe bus ra phòng khám.
Tôi từng đọc một bài báo mạng nói về mức phí của đàn ông một tháng và cười.Tiền ăn sáng - cafe nhiều quá ha,số này đủ cho 5 tháng đi lại của mình ha.Nếu bạn nghĩ : là người hà nội thì phải nhà lầu,xe đẹp,phóng xe trên đường ,uống cafe đầu đó thì tôi lo sợ là bạn sẽ thất vọng với chúng tôi.Những người hàng tháng vẫn cần mẫn đi xe bus,cần mẫn ăn sáng tại gia để lại cần mẫn nuôi chính cái ước mơ bé nhỏ của mình..Quần áo thì cũng có dăm bảy bộ- theo kiểu : mẹ mua sao con mặc vậy.Hờ hờ,và một số bộ mình tự mua lấy để thỉnh thoảng đi chơi.Đơn giản có vậy thôi.
Thứ chúng tôi có chỉ là : sự tự tin va ước mơ.
Năm nay, kể ra tôi đã sắp 22 tuổi,một số tuổi ko nhiều mà kê ra thì cũng ko ít.
Số tuổi chưa đủ để tôi lường hết trúc trắc khó hiểu của cuộc sống,tôi vẫn luôn cần đến sự chỉ dẫn của bố mẹ,những người xung quanh để dần cứng cáp hơn.Bố ko ở bên tôi mỗi ngày,tôi phải học cách thích nghi với điều đó, quan sát mọi người,nhất là những người tôi ngưỡng mộ,ko phải để bắt trước,mà để tìm hiểu xem : vì sao họ lại thành công.Một thứ hữa ích và có giá trị lâu dài.Cũng có lúc rất có thể tôi sẽ mắc sai lầm,tôi đã quen với việc sai thì sửa mà sửa rồi lại sai là chuyện thường..Tôi hơi chậm so với những đứa trẻ khác về mặt nhận thức,tôi đơn giản là luôn cần nhiều thời gian hơn để thành thạo một việc từ đơn giản tới phức tạp.Nhưng bù lại tôi có sự lì lợm .Cái này ng ta gọi là cần cù bù thông mính đó..Ko gì bằng học hành cơ bản,khi mình đang ở tuổi nghe thì ít nói thôi....và nhiều bài học nữa mà chỉ trong hành động chú đã dạy tôi.
Chưa đủ để tôi có được một cái gì đó ,đủ để tôi tự tin, đủ để tôi rảnh tay nghĩ tới những chuyện bên lề khác.Lúc này,trong tôi - chỉ có : gia đình và ước mơ.Đàn ông bây giờ thường ca phiền về phụ nữ : sao mà họ thực dụng quá.Vậy nên,để ko trở thành người phụ nữ thực dụng,chúng tôi - cần trở thành người phụ nữ thực tài.Không có sự lựa chọn khác .Đơn giản và lạnh lùng.Bởi chúng tôi cũng cần sống,mà ko thể rút rơm trên nhà để sống hay hít khí trời qua ngày được.Để ko cần quá để tâm tới gia cảnh của đối phương,chúng tôi cần tự nâng cấp bản thân.Phụ nữ là những người hay lo nghĩ vẩn vơ,gia đình,con cái...nhiều thứ khiến họ nghĩ tới mà cũng mệt mỏi vì chúng.Khi đi học,cũng có những người mà bản thân tôi dành cho họ sự tôn trọng và ngưỡng mộ hơn những người khác.Nhưng cũng vì sự tôn trọng và ngưỡng mộ đó mà tôi cũng chỉ đi bên lề cuộc đời họ mà thôi,hoặc giả,quan tâm hơn một chút ở một giới hạn nhất định.Tôi ko muốn họ bị tổn thương.Khi bản thân mình ko có đủ khả năng thì hãy để những người có khả năng làm việc nên làm.Co lẽ vì tôi là xử nữ.Xử nữ thích định luật : tất cả hoặc không.
Số tuổi đủ để tôi nhận ra những nỗi nhọc nhằn của bố,thông cảm cho ông khi ông không thể bên tôi như nhiều người bố khác.Là một cô gái,tôi đương nhiên là rất không thích người đàn ông có khả năng bao bọc ,che chở mình lại ở một phương trời xa tít mù tắp,ko thể gọi là tới liền,ko thể thường xuyên nũng nịu,quan tâm.Con gái mà,con gái thích được bao bọc ,che chở.Nhưng tôi vẫn hiểu rằng,ở nơi xa ấy ông đang làm tất cả để chúng tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn.Có nhiều cách để thể hiện sự yêu thương, có người biết dùng lời nói,và cũng có những người...chỉ biết làm việc quên mình.
Số tuổi đủ để nhận ra tóc mẹ đã thêm nhiều sợi bạc,đủ láu lỉnh để nói dối rằng : chẳng có mấy và dấu nhẹm mấy sợi đi chỗ khác.Phụ nữ mà,ai chẳng muốn mình mãi xinh đẹp,cho dù miệng nói ko sao mà trong lòng vẫn có chút tủi thân.Sự thật tất nhiên là luôn quan trọng.Nhưng có đôi khi sự thật lại giết chết những người mà ta yêu thương..Ranh giới giữa đúng và sai đôi khi rất mong manh.Thời gian chẳng chừa một ai.Thơi gian nhắc nhở tôi cần mẫn hơn.
Số tuổi đủ để nhận thấy những toan tính,những đợt sóng ngầm trong đại gia đình.Những nét buồn phảng phất trên gương mặt đã rạn dày sương gió.Nhưng chưa đủ để trấn áp những đợt sóng ngầm ấy.Chỉ mong bản thân ko tiếp bươc,phạm phải những sai lầm tương tự người đi trước.Số tuổi dở dang : bao hoài bão và ước vọng cùng với đó là bao suy nghĩ lo toan.Nói thật,nếu mà tôi có cái diễm phúc có mẹ chồng,tôi nghĩ đó là một may mắn nhiều hơn là một tai họa,phải may mắn lắm ta mới có một người mẹ bao dung,chở che,vậy mà tự dưng ta lại được nhân đôi số người tự nhiên ban cho ấy.Chẳng phải đó là một sự may mắn lớn hay sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét