Cánh cửa
dần khép lại,mắt nhỏ cũng nhòe dần.Những lúc như vậy,nhỏ thường ko ngước lên
nhìn trời nữa,bởi nhỏ hiểu con người yếu đuối bên trong nhỏ đã thắng,lúc này
nước mắt ko có cách nào kìm nén đc,đành để nó cứ thế tuôn rơi,tự nhủ với long mình:ta
chỉ mềm yếu thêm một lát nữa thôi.
Lâu rồi
chẳng ai đưa nhỏ đi chơi như chiều qua.Cũng chẳng ai cưng chiều nhỏ như vậy.Hai
đứa đi qua hết các tuyên phố nổi tiếng của HP.Chắc cung bởi cùng sở thích ăn
uống(cùng một mẹ sinh ra mà lị :),nên 2 đứa khá hợp khi đi chơi cùng.Vẫn như
mọi khi,nhỏ chăm chú lắng nghe các thông tin về các tin tức bóng đá,(thề là
nghe chẳng hiểu gì luôn),và cô gắng nhớ một vài điểm,(trong vô vọng:).Ko hiểu
sao tụi bạn cùng lớp có thể nhận xét hắn:ít nói,ít cười,lạnh lung,nghiêm nghị
đc nhỉ?Con ngưòi này trước mặt nhỏ thì…hoàn toàn ngươc lại,líu lo cả ngày ko
ngớt???
Lâu lâu rồi
mới có cái cảm giác ấm cúng ấy,đi học về mà ko phải vội vội vàng vàng ra chợ
mua đồ cơm nước.Bởi đã có ai đó đang chờ nhỏ ở nhà,với mâm cơm hấp dẫn.Đói quá
đi mất T__T.Lâu lâu mới đc làm nũng môt tí.Hì có người chiều là hư ngay đấy.
Con người
nhỏ cũng thật là…có khi nhỏ lì kinh,cho dù người ta mắng mỏ thế nào cũng ko
chịu xin nửa lời,ko them rơi nước mắt.Có khi họ chỉ làm nhỏ thêm quyết tâm
hơn,mạnh mẽ hơn mà thôi.Nhưng…cũng co luc nhỏ trở nên yếu mềm.Giống như lúc
này,nhỏ giấu mình trong căn phòng nhỏ,để nước mắt tự rơi.Lâu rồi cũng chẳng
khóc,nên mỗi lần khóc là mãi ko nin đc.:((Tự cân bằng lại thôi nào.Có ai muốn
xa rời người thân của mình đâu.Chỉ là…muốn sống với ươc mơ của mình ,uh muốn
vây thì phải chấp nhận khó khăn thử thách.Giám ước mơ thì phải giám thực hiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét